“Tôi thấy đầu óc ông có vấn đề rồi”.
Trương Thúy Phương đến trước mặt Công Tôn Thiên Hạ, chỉ tay vào mũi ông ta mắng chửi: “Ông có biết nếu ông có quan hệ nào với Tần Cao Văn, đến lúc đó ông đừng mong sống nổi ở tỉnh Thiên Hải này nữa, tất cả mọi người đều sẽ gạt ông sang một bên”.
Công Tôn Thiên Hạ thờ ơ đáp: “Tôi biết”.
“Nếu ông đã biết thì sao lại có quyết định ngu xuẩn như vậy? Mau gửi tin nhắn cho Tần Cao Văn, bảo cậu ta đừng tới nữa”.
Công Tôn Thiên Hạ không để tâm đến lời vợ mình nói.
Ông ta là người khá cố chấp, chuyện mình đã quyết định thì tuyệt đối không có khả năng thay đổi.
“Tôi nói bà biết không có cửa đó đâu”, Công Tôn Thiên Hạ đáp.
Trương Thúy Phương tức đến mức run rẩy cả người.
Chuyện này là sao?
Trước kia, Công Tôn Thiên Hạ có thể nói là nghe lời bà ta răm rắp, dù bà ta có nói gì, ông ta cũng sẽ làm theo.
Bây giờ lại xảy ra chuyện gì vậy?
“Ông có giỏi thì nói lại một lần nữa xem!”, Trương Thúy Phương chỉ vào mũi Công Tôn Thiên Hạ chửi.
Nếu là trước kia, Công Tôn Thiên Hạ chắc chắn sẽ ngoan ngoãn nhận thua đầu hàng.
Nhưng lần này ông ta lại không có biểu hiện gì sợ Trương Thúy Phương.
“Tôi đã bảo là không thể, có vấn đề gì sao?”.
Trương Thúy Phương hít sâu một hơi, nói: “Tôi nói cho ông biết, Công Tôn Thiên Hạ, đến lúc đó ông đừng có hối hận”.
“Không ủng hộ cậu Tần mới làm tôi hối hận”, Công Tôn Thiên Hạ thẳng thừng trả lời.
“Được, đây là ông nói đấy!”.
Rầm!
Lúc rời đi, Trương Thúy Phương đóng sầm cửa lại, căn phòng vang lên tiếng động to rõ.
“Sao rồi mẹ?”, thấy mẹ mình đi ra, Công Tôn Bôn Đằng vội vàng tiến tới, lo lắng hỏi.
Trương Thúy Phương thở dài: “Mẹ cũng không biết tên Tần Cao Văn kia đã cho bố con uống thuốc gì, bây giờ ông ấy hoàn toàn không nghe lọt tai hai mẹ con mình nói”.
“Ý mẹ là…”.
Trương Thúy Phương nói: “Bố con lần này đã quyết tâm rồi, mẹ có nói gì cũng vô dụng.
Rốt cuộc phải làm sao, quyền quyết định nằm trong tay con”.
Bây giờ hai mẹ con họ ở cùng một chiến tuyến.
Công Tôn Bôn Đằng phấn khởi hỏi: “Mẹ, ý mẹ là dù con có quyết định thế nào, mẹ cũng ủng hộ con?”.
Trương Thúy Phương gật đầu: “Không sai, con làm thế nào cũng được”.
Công Tôn Bôn Đằng lộ ra nụ cười lạnh lùng.
Nếu mẹ đã nói rõ như vậy thì tiếp sau đây cũng đừng trách mình không khách sáo.
“Được, con biết nên làm thế nào rồi”.
Nói xong, Công Tôn Bôn Đằng quay người rời đi.
Đêm tối thâm trầm.
“Cậu gọi chúng tôi tới có việc gì?”, một người đàn ông trung niên mặc áo vest trắng, đeo kính, trông nho nhã lịch sự, cất tiếng hỏi Công Tôn Bôn Đằng.
Người đàn ông trung niên này tên là Chu Thiên Phi, một kỳ thủ cờ tướng nổi tiếng hàng đầu quốc tế.
Ông ta từng giành giải quán quân cờ tướng ở Hoa Hạ ba năm liên tục.
Công Tôn Bôn Đằng nói: “Hôm nay tôi gọi hai người đến đây là hi vọng hai người có thể giúp tôi một tay”.
“Giúp, giúp việc gì?”, người còn lại tên Lý Thắng Kỳ hỏi anh ta.
Công Tôn Bôn Đằng trả lời: “Bố tôi mời Tần Cao Văn đến làm khách, chắc hai người đều biết tin này nhỉ?”.
Lý Thắng Kỳ cười đáp: “Hôm nay anh gọi chúng tôi đến đây là để nói cho chúng tôi biết tin này sao?”.
Công Tôn Bôn Đằng vội vàng lắc đầu: “Anh đừng hiểu lầm, tôi không có ý này”.
Hai người lập tức chú ý tới, bọn họ nhìn Công Tôn Bôn Đằng với vẻ hiếu kỳ.
Rốt cuộc anh ta định làm gì?
“Vậy cậu nói xem, gọi chúng tôi đến là có mục đích gì?”.
Công Tôn Bôn Đằng nói: “Tôi hi vọng hai người có thể cho Tần Cao Văn một bài học”.
Nghe vậy, sắc mặt bọn họ đều có chút khó coi.
Dù bây giờ thực lực của Tần Cao Văn chưa chắc đã là đối thủ của ba cao thủ, nhưng muốn đánh bại bọn họ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Chỉ hai người trói gà không chặt như họ đi đối phó với Tần Cao Văn, không phải là muốn chết sao?
“Cậu đừng lấy bọn tôi ra làm trò đùa”.
Công Tôn Bôn Đằng hiểu Chu Thiên Phi có ý gì.
“Tôi cũng không bảo hai