Nhìn thấy dáng vẻ chật vật của đàn em, Mã Thiên Long chỉ liếc nhìn sơ qua, mặt không cảm xúc.
Tiếp đó, hắn đặt sách trong tay xuống, thản nhiên nói: “Xảy ra chuyện gì rồi?”.
Long chột cảm thấy rất ấm ức, lập tức chạy tới trước mặt Mã Thiên Long, ôm chầm lấy hai chân hắn khóc lớn: “Đại ca, tên khốn đó quá đáng hết sức!”.
Mã Thiên Long yên lặng lắng nghe, từ đầu tới cuối không có biểu cảm gì, không đoán được vui buồn.
Sau đó, Long chột vừa khóc vừa nói: “Tôi nói anh đồng ý mua lại mảnh đất của anh ta, anh ta không những không bán mà còn đánh tôi bị thương”.
“Nói tiếp đi”.
Từ đầu đến cuối, biểu hiện của Mã Thiên Long vô cùng bình tĩnh.
Long chột khóc lóc nói: “Đó vẫn chưa phải chuyện quá đáng nhất, anh ta còn nói…”.
Long chột quả thật không có gan nói ra những lời tiếp theo.
Mặc dù hắn chỉ nói lại những lời của Tần Cao Văn cho Mã Thiên Long, nhưng chỉ nghĩ đến thôi hắn cũng thấy sợ.
“Anh ta còn nói cái gì?”.
Mã Thiên Long bưng nước trên bàn lên uống một hớp.
Trải qua những ngày tháng lưỡi đao dính máu mấy chục năm, hắn đã thấy rất nhiều người ngông cuồng kiêu ngạo như vậy.
Ban đầu luôn kiêu căng láo toét trước mặt hắn, cứ như có thể đánh bại hắn dễ dàng.
Nhưng cuối cùng không ai không trở thành vong hồn dưới lưỡi đao của hắn.
“Anh ta còn nói, lúc tôi đi tìm anh ta đã làm lỡ mất ba phút của anh ta.
Một phút hai trăm triệu, bắt tôi trước trưa mai phải trả cho anh ta sáu trăm triệu, không được thiếu đồng nào”.
Mã Thiên Long hơi nhíu mày, cuối cùng trên mặt cũng lộ ra chút cảm xúc.
“Đại ca, anh nhất định phải giết anh ta!”.
Long chột biết với tính cách độc ác của Mã Thiên Long, bị sỉ nhục như vậy chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Tần Cao Văn.
Mã Thiên Long lắc đầu nói: “Tạm thời không giết anh ta”.
“Vì sao?”.
Long chột ngước lên nhìn Mã Thiên Long, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.
Chuyện này đúng là không phù hợp với tính cách của Mã Thiên Long chút nào.
Nếu là trước kia, e là cả nhà Tần Cao Văn đã phải chết không do số.
Hôm nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?
Mã Thiên Long bình tĩnh nói: “Trưa mai cứ đưa cho anh ta sáu trăm triệu trước”.
“Anh… anh nói cái gì?”.
Long chột nhìn đại ca, trên mặt đầy vẻ khó tin, thậm chí còn nghi ngờ phải chăng vừa rồi tai mình có vấn đề.
Mã Thiên Long thật sự đồng ý với yêu cầu quá đáng của Tần Cao Văn, ngày mai đưa tiền cho anh ta?
Chẳng lẽ Mã Thiên Long cũng sợ Tần Cao Văn?
“Đại ca, tên khốn đó không có gì đáng sợ cả, chúng ta có nhiều anh em như vậy, giết anh ta không phải rất đơn giản hay sao?”.
Mã Thiên Long lắc đầu, cười nói: “Ai nói với mày là đưa tiền cho anh ta thật?”.
Vừa nghe thấy thế, Long chột dường như hiểu ra điều gì, hắn cười nói: “Đại ca, ý anh là…”.
“Không sai”.
Long chột có chút phấn khởi nói: “Được, vậy tôi sẽ làm theo anh nói”.
…
Chiều Tần Cao Văn lại đến công trường.
Trước hôm nay, Tần Cao Văn chưa từng nghĩ tới có ngày mình sẽ trở thành giám sát công trường, nghĩ lại đúng là thú vị.
Tần Cao Văn chưa bao giờ chuyên chú một việc như thế, dù có làm gì thì cũng là việc quá dễ dàng đối với anh.
Anh không cần rèn luyện cũng có thể trở thành nhân vật số một đáng sợ của thế giới ngầm một cách dễ dàng.
Dù vấn đề có khó đến đâu, anh không cần động não gì cũng có thể khắc phục được một cách dễ dàng.
Đây vẫn là lần đầu tiên anh dốc hết tinh thần, thật sự tập trung vào một việc.
Anh nhất định phải xây dựng được một khu vui chơi thuộc về Đóa Đóa trước ngày sinh nhật cô bé.
Bây giờ, dường như anh đã có thể tưởng tượng ra, con gái đáng yêu nhận được món quà này sẽ vui mừng đến thế nào.
Đến lúc đó, anh sẽ nói thân phận thật sự của mình cho Đóa Đóa biết.
“Anh Tần!”.
Chủ thầu khi trước đi tới, lau mồ hôi trên trán rồi nói: “Vừa rồi có nhóm người tới đây gửi cho anh chiếc rương”.
Tần Cao Văn nhíu mày hỏi: “Họ có nói là ai gửi không?”.
“Cái này tôi không rõ, nhưng lúc bọn họ gửi đồ cho anh có để lại một tờ giấy”.
Chủ thầu đưa tờ giấy cho Tần Cao