Sau đó, Mã Thiên Long lại hỏi: “Có phải anh ta đã bị nổ chết rồi không?”.
“Tôi cảm thấy có lẽ vậy”.
Hai chữ “có lẽ” đã thu hút sự chú ý của Mã Thiên Long, hắn buông sách xuống, hỏi: “Mày không tận mắt nhìn thấy chiếc rương đó làm hắn nổ tan xác sao?”.
Đương nhiên Long chột cũng đã nghe ra giọng nói của đại ca thay đổi.
Trong lòng hắn dâng lên dự cảm chẳng lành.
Chốc lát sau, Long chột nói: “Đại ca, lúc… lúc đó tôi…”.
“Tao không muốn nghe giải thích, tao chỉ hỏi mày một câu, có tận mắt nhìn thấy thuốc nổ làm hắn nổ tan xác hay không?”.
Long chột lắc đầu.
Mã Thiên Long lại cầm sách lên, nói: “Xuống đi, bảo các anh em cho mày hai mươi roi”.
Roi đó được làm từ sắt thép, nếu thật sự bị quất mười hai mươi roi thì đủ để khiến hắn rách da tróc thịt, thậm chí nửa tháng không xuống nổi giường.
Lần trước, Long chột bị Tần Cao Văn đánh cho một trận, Mã Thiên Long cũng không nổi giận.
Kết quả, lần này chỉ vì không tận mắt nhìn thấy anh ta bị nổ chết mà đột nhiên lại chơi chiêu này, quả thật khiến Long chột có chút không kịp đề phòng.
“Đại ca, anh cẩn thận quá rồi, có gì mà phải sợ chứ? Tôi dám bảo đám anh ta chết rồi”.
Bốp!
Long chột lập tức hứng một cái tát của Mã Thiên Long khiến hắn xoay mấy vòng rồi va đập vào bàn.
Cái tát đó rất mạnh, làm hắn gãy hết răng, máu chảy ròng ròng.
Nhưng dù là vậy, Mã Thiên Long vẫn không có cảm xúc gì.
Hắn đứng dậy, đi từng bước tới chỗ Long chột.
Bây giờ, Long chột mới ý thức được vừa rồi mình đã phạm phải sai lầm ngu xuẩn đến mức nào.
Phịch!
Hắn quỳ gối trước mặt Mã Thiên Long, vội vàng nói: “Xin lỗi đại ca, tôi sai rồi”.
“Nguyên tắc của môn phái chúng ta là gì?”.
Long chột lau mồ hôi trên trán, sợ hãi nói: “Mệnh lệnh anh đưa ra bất kể là gì, trong vòng nửa phút phải chấp hành”.
“Vừa rồi mày đã làm thế nào?”.
“Tôi…”.
Sau lưng Long chột đã thấm ướt mồ hôi lạnh.
Mã Thiên Long không nhìn Long chột, chỉ theo bản năng đưa tay phải ra bóp lấy cổ hắn.
Rõ ràng tốc độ rất chậm, nhưng hắn lại không tránh né được.
Long chột bị Mã Thiên Long bóp chặt cổ, hắn dùng hết sức phản kháng, nhưng không thể nào thoát được sự ràng buộc của Mã Thiên Long.
Sự chênh lệch giữa hai người vô cùng lớn.
Rắc!
Cổ hắn bị vặn gãy.
Sau đó, Mã Thiên Long quăng Long chột đi như quăng rác.
“Xử lý hắn đi!”.
Mã Thiên Long hét vọng ra ngoài.
Không bao lâu sau, có hai người đi đến kéo thi thể của Long chột ra ngoài.
Hắn là người khá cẩn thận, dù là chuyện gì, trước khi có kết quả, hắn sẽ không tùy tiện đưa ra kết luận.
Do đó, Mã Thiên Long cũng có yêu cầu nghiêm khắc như vậy với đàn em của mình.
Rõ ràng lúc Long chột thực hiện nhiệm vụ, Mã Thiên Long đã nói hắn phải tận mắt nhìn thấy Tần Cao Văn bị nổ chết mới được quay về.
Thế mà hắn lại làm trái mệnh lệnh của mình, vậy thì… không thể không chết.
Tối đến, Mã Thiên Long lại nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
“Anh cả!”.
Cửa được mở ra, một người đàn ông cao to đi vào.
Đó là em trai của hắn, tên là Mã Thiên Hạo.
“Thế nào rồi?”.
Mã Thiên Hạo nói với anh trai mình: “Tên nhà quê đó không làm nổ chết anh ta, mà là nổ chết một người vô tội”.
“Biết rồi, lui xuống đi”.
“Vâng!”, Mã Thiên Hạo quay người rời khỏi phòng.
Ở quán bar Thiên Long.
“Chào anh, xin hỏi anh muốn uống rượu gì?”.
Một nhân viên pha chế xăm hình đầy trên cánh tay tươi cười hỏi Tần Cao Văn.
Tần Cao Văn ngồi xuống đối diện hắn, châm một điếu thuốc, hờ hững trả lời: “Tôi muốn thứ rượu tốt nhất ở đây”.
“Không thành vấn đề, anh đợi cho một lát”.
Nhân viên pha chế mang hai chai rượu cho Tần Cao Văn, còn chưa kịp nói giá cả, Tần Cao Văn đã uống hết một hơi.
Thấy anh hào phóng như vậy, nhân viên pha chế ngây ra tại chỗ.
Số rượu đó có thể dùng từ vô giá để hình dung, một chai khoảng năm sáu triệu tệ.
Từ đầu tới cuối Tần Cao Văn không nhìn lấy một cái, cũng không hỏi giá đã uống hết.
Người bình thường chỉ cần uống nửa ly đã say.
“Anh có muốn gọi thêm không?”, nhân viên pha chế dò xét hỏi.
Tần Cao Văn châm một