Chương 415
Trương Thiên Khoát lúng túng cười đáp: “Thật ngại quá, có chút chuyện lở dở bên ngoài, cho nên đến muộn một chút”.
“Mau vào đi!”.
Trước kia Vương Chấn Hoa luôn nói chuyện khách sáo với Trương Thiên Khoát, bây giờ ra lệnh càng lúc càng nhiều.
Sự thay đổi thái độ này khiến Trương Thiên Khoát nhất thời không chịu được, nhưng anh ta chỉ đành nhẫn nại. Ai bảo bây giờ tình thế của anh ta đã không bằng người ta.
Vào trong nhà, bố của Vương Chấn Hoa đang ngồi trên ghế sofa.
“Đến rồi à?”.
Bây giờ bố của Vương Chấn Hoa cũng vô cùng lạnh nhạt với Trương Thiên Khoát.
Lúc này, anh ta cảm nhận được một cách chân thực thế nào là tình người bạc bẽo.
Nếu là trước kia, khi nhà họ Trương ở thời kỳ đỉnh cao, bố của Vương Chấn Hoa chắc chắn sẽ không nói chuyện với anh ta như thế.
Nhưng mọi chuyện có thể trách ai đây? Vẫn là anh ta tự làm tự chịu.
Trương Thiên Khoát ngồi xuống ghế sofa, không ngừng xoa bàn tay, nói: “Cháu vừa nghe anh ta nói, chú đã tìm được một cao thủ cấp bậc võ vương sao?”.
“Không sai, chuyện này có liên quan gì đến cậu không?”.
Trương Thiên Khoát lại hỏi: “Chú, vậy cháu muốn hỏi, chú định lúc nào ra tay với Tần Cao Văn?”.
“Chuyện này phải hỏi ý kiến của Tào tiên sinh”.
Nói xong, bố Vương Chấn Hoa đứng dậy khỏi ghế sofa, xoay người gọi với lên trên lầu: “Tào tiên sinh, bây giờ ông có thời gian không, có thể xuất hiện gặp mặt hay không?”.
“Được”.
Dứt lời, cửa phòng trên lầu được mở ra, một người đàn ông dáng người cao
Người đàn ông đó đi xuống khỏi mười bậc cầu thang, trên gương mặt dữ tợn có một vết sẹo vô cùng chướng mắt, trông cực kỳ đáng sợ.
“Xin chào ông Tào!”, Vương Chấn Hoa vội vàng cúi chào ông Tào.
Ông Tào gật đầu đáp: “Không cần khách sáo, ngồi xuống hết đi”.
“Cảm ơn ông Tào!”.
Sau đó Vương Chấn Hoa hỏi: “Tôi muốn hỏi ông Tào, ông định khi nào ra tay?”.
“Khi nào cũng được, giết một cao thủ cấp bậc tông sư nho nhỏ đối với tôi mà nói chỉ giống như một đĩa thức nhắm”.
Ông ta tỏ ra rất tự tin. Trong lòng Tào Vân chưa bao giờ xem Tần Cao Văn là đối thủ mà nghiêm túc đối đãi.
“Ông Tào, vậy tôi muốn hỏi xem, ông định ra tay ngay hay là…”.
Ánh mắt Tào Vân lạnh đi, liếc nhìn Trương Thiên Khoát.
“Cậu là cái thá gì, có tư cách nhúng tay vào chuyện của tôi sao?”.
Trương Thiên Khoát hơi xấu hổ, trả lời: “Ông Tào, tôi là người nhà họ Trương”.
“Người của nhà họ Trương cũng đừng dong dài trước mặt tôi, im miệng đi cho tôi”.
Lúc này, Trương Thiên Khoát đã cảm nhận được một luồng ác ý mãnh liệt từ người khác. Anh ta im lặng cúi đầu, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm ức.