Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố

Chương 416


trước sau

Chương 416

“Ngày mai tôi sẽ gửi thư khiêu chiến cho Tần Cao Văn, một tuần sau, tôi sẽ quyết đấu với cậu ta ở tỉnh Thiên Hải”.

Nghe quyết định của Tào Vân, những người xung quanh đều cảm thấy tò mò. Vì sao bọn họ lại hẹn nơi quyết đấu ở tỉnh Thiên Hải? Đổi một chỗ khác không được sao?

“Vì sao lại là ở đó?”, Vương Chấn Hoa ở bên cạnh cũng cẩn trọng hỏi.

Tào Vân nói: “Việc tôi làm không cần phải giải thích với bất kỳ ai”.

Bóng tối thâm trầm.

Vương Thuyền Quyên nằm trên giường trằn trọc khó ngủ. Không biết vì sao hôm nay cô luôn cảm thấy vô cùng sốt ruột bất an, giống như sắp tới sẽ chuyện trọng đại nào đó xảy ra.

“Vợ à, em sao thế?”, Tần Cao Văn ôm lấy Vương Thuyền Quyên từ phía sau, nhẹ giọng hỏi.

Anh có thể cảm nhận được rõ ràng, bây giờ Vương Thuyền Quyên đang có tâm sự trùng trùng, hình như là đang lo lắng điều gì.

“Chồng, em cũng không biết tại sao, hôm nay em cứ cảm thấy lòng lo lắng bất an, giống như sắp xảy ra chuyện gì đó không hay”.

Tần Cao Văn vuốt nhẹ mũi Vương Thuyền Quyên, cười nói: “Đừng nghĩ nhiều quá, có anh ở đây, trời có sụp xuống cũng không sao”.

Vương Thuyền Quyên ôm chặt lấy Tần Cao Văn, nằm trong lòng anh, nở nụ cười ngọt ngào: “Anh cứ thích dỗ em như dỗ trẻ con vậy”.

Tần Cao Văn hôn xuống trán Vương Thuyền Quyên.

Bây giờ, Tần Cao Văn không hề biết tiếp theo anh sẽ phải đối mặt với thử thách to lớn. Ba cao thủ cấp bậc võ vương cùng lúc muốn đối phó với anh.

Hôm nay, Tần Cao Văn dậy sớm hơn thường ngày, nấu bữa sáng từ sớm.

Ăn xong, Vương Thuyền Quyên thu dọn một lúc rồi chuẩn bị đi làm.

Vừa

mới mở cửa ra, cô đã sững cả người.

Trước cửa có một người đàn ông lạ mặt. Gương mặt ông ta vô cùng dữ tợn, người to cao vạm vỡ, cao gần hai mét, để râu quai nón.

“Chào ông, xin hỏi ông là?”.

Ông ta khoanh hai tay trước ngực: “Tôi họ Tào, tên Tào Vân”.

Giọng nói của ông ta khá lớn, giống như gõ chuông khiến Vương Thuyền Quyên đau cả màng nhĩ.

Hai chữ Tào Vân giống như sấm đánh giữa đất bằng, vang vọng bên tai Vương Thuyền Quyên.

Đương nhiên cô từng nghe nói tới danh hiệu của ông ta, thậm chí còn khá quen thuộc. Người này có một biệt hiệu khác ở thành phố Minh Châu, đó là Thần Thoại Bất Bại.

Ông ta là một thiên tài tu luyện thực thụ, lúc mới hai mươi tuổi đã đạt đến cảnh giới tông sư. Trước kia, bất kể đối mặt với cao thủ thế nào cũng chưa từng thất bại. Chỉ là không biết vì sao năm năm nay, ông ta lại đột nhiên biến mất.

Không ai biết Tào Vân đi đâu, trong thời gian ngắn mọi người bàn tán xôn xao, chưa có kết quả gì. Có rất nhiều người cảm thấy chắc chắn là Tào Vân đã đắc tội với kẻ thù nào đó, bị người ta giết chết, không ngờ lại gặp được ông ta ở đây.

“Xin hỏi ông đến đây…”.

Tào Vân lấy một lá thư ra đưa cho Vương Thuyền Quyên.

“Cô hay chuyển lá thư này cho chồng cô, bảy ngày sau tôi đợi cậu ta ở tỉnh Thiên Hải, nếu không dám đến thì tôi sẽ giết cả nhà mấy người”.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện