Chương 429
“Mẹ kiếp, cao thượng gớm nhỉ!”
Hà Thắng Vũ nghiến răng: “Lúc nói chuyện làm ơn ăn nói cho đàng hoàng”.
“Mẹ kiếp, ông dạy bảo người khác đấy à? Tất cả mọi người đều biết lúc này cần phải tránh xa Tần Cao Văn, vậy mà ông còn muốn giúp nó?”
“Ông tưởng ông là ai?”
Người đàn ông chộp lấy cổ Hà Thắng Vũ, hung hăng chửi rửa: “Ông đây nói cho mà biết, trước đó sư phụ ông đây nói rồi, phàm là những người có liên quan tới Tần Cao Văn thì một đứa cũng không giữ. Chỉ cần quen biết nó thôi thì cũng cắt đứt hết mối quan hệ với nó”.
“Ông thì hay rồi!’
“Hôm nay tôi nhất định phải để ông biết kết cục phản bội sư phụ tôi là như thế nào!”
Hà Thắng Vũ cảm giác mình không thể thở được. Trước mặt tối đen, ý thức trong đầu dần biến mất. Ông ta cố gắng hết sức nhưng thực lực của hai bên quá chênh lệch.
Ông ta bị đối phương siết chặt cổ, căn bản không thể nhúc nhích.
“Ông yên tâm, giờ tôi không giết ông đâu, tôi sẽ khiến ông sống không bằng chết”.
Tiếp đó người đàn ông đấm mạnh vào lưng của Hà Thắng Vũ, ông ta cảm thấy sa sầm mặt mày, cả người ngất lịm và đổ xuống.
Cũng không biết mất bao lâu thì Hà Thắng Vũ mới tỉnh lại. Ông ta phát hiện mình đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ, tối đen không thấy gì. Bầu không khí bốc lên một thứ mùi ngai ngái tanh tưởi.
Ông ta vô thức cử động cơ thể thì phát hiện mình đã bị trói chặt.
“Có người không?”
Giọng nói của ông ta vang vọng trong không gian trống không. Không ai trả lời.
“Có ai không?”
Giọng ông ta mỗi lúc một khàn đặc, rõ ràng là đã kiệt sức.
Máu rỉ ra từ khoe miệng người đàn ông.
Cộp cộp!
Có tiếng giày cao gót vọng tới. Một lúc sau, cánh cửa căn phòng mở ra. Luồng sáng duy nhất rọi vào như lưỡi dao khiến ông ta đau mắt.
Ông ta vô thức quay đầu lại, một lúc lâu sau mới hoàn hồn và từ từ mở mắt ra.
Đứng trước mặt ông ta là một cô gái xinh đẹp trong chiếc váy liền thân.
Cô gái đứng ngay trước mặt, nở nụ cười châm biếm.
Khoảnh khắc nhìn thấy đối phương, Hà Thắng Vũ như rơi xuống đáy vực.
“Sao lại là cô ấy?”
“Vương Tuyết, sao lại là em?”
Người này chính là thư ký của ông ta, đồng thời cũng là tình nhân của ông ta.
Lẽ nào ông ta bị bắt tới đây là vì Vương Tuyết sắp đặt sao.
“Chủ tịch Hà, tôi thật khâm phục ông, trước đây sao không thấy ông anh hùng như vậy. Ông thích làm những việc ngay thẳng quá nhỉ, vậy bà đây sẽ tác thành cho ông nhé”.
Hà Thắng Vũ không dám tin vào tai mình: “Là cô gây ra sao? Tại sao cô lại làm như vậy?”
Vương Tuyết cười lạnh lùng.