Người này chính là cao thủ phái Huyền Thiên mà bọn họ đang tìm kiếm.
Khi mà Dương Thiên Nguyên và cao thủ của phái Huyền Thiên đang bàn kế sách đối phó với Tần Cao Văn thì anh vẫn đang bận rộn với công việc ở khu vui chơi.
Đến tận bây giờ mà Vương Thuyền Quyên vẫn chưa biết là Tần Cao Văn đang xây khu vui chơi cho Đóa Đóa.
Đối với anh thì thông tin này là tuyệt mật.
Vào ngày sinh nhật của Đóa Đóa mới có thể tạo nên bất ngờ vui vẻ cho hai mẹ con họ.
Thái độ làm việc của những người anh em nông dân khiến cho Tần Cao Văn hết sức kinh ngạc.
Anh vốn tưởng phải cần hai tháng mới hoàn thành công trình thì giờ xem ra cùng lắm chỉ cần hơn một tháng mà thôi.
Tần Cao Văn cũng giám sát nghiêm ngặt về vấn đề chất lượng.
Dù sao thì đây là quà sinh nhật cho con gái nên cần kỹ lưỡng tuyệt đối.
Nhưng dù anh có soi mói thế nào thì cũng không tìm ra được vấn đề gì.
“Lão Vương!"
Tần Cao Văn gọi chủ thầu.
Chủ thầu cười vui vẻ, chạy về phía Tần Cao Văn:
“Sếp tìm tôi có việc gì không?”
“Tôi định tăng lương gấp đôi cho mọi người”.
Tiền bạc đối với Tần Cao Văn chỉ là một con số, anh không có khái niệm gì nhiều.
Nếu như có thể dành cho người đang cần thì đối với anh cũng là chuyện tốt.
Chủ thầu nghe Tần Cao Văn nói vậy thì đứng đơ người với vẻ mặt không dám tin.
Anh ta do dự một lúc rồi hỏi lại: “Sếp, là thật sao?’
Giá thuê mà Tần Cao Văn trả vốn đã cao hơn thị trường mấy lần rồi.
Giờ còn tăng gấp đôi nữa sao.
Những ông chủ khác đều cố gắng cắt giảm tiền công, còn Tần Cao Văn thì vừa hay ngược lại, không ngừng tăng lương cho mọi người.
Có tiền là anh tùy hứng!
“Mọi người làm khá lắm, tôi trả lương cao hơn chút cũng là điều đương nhiên”.
Chủ thầu kích động tới mức khóc tới nơi.
Anh ta liên tục gập người trước Tần Cao Văn: “Cảm ơn sếp”
Tần Cao Văn cũng gật đầu không nói thêm gì.
Không lâu sau chủ thầu thông báo tin cho những nhân công còn lại, đám đông biết tin thì hò reo không ngớt và làm việc càng hăng say hơn.
Buổi chiều, Tần Cao Văn đi tới cổng trường đón Đóa Đóa.
Anh vừa đi tới thì một chiếc xe Rolls – Royce đỗ ngay đó.
Cửa xe được mở ra, một người đàn ông trông khá thư sinh bước xuống, đeo kính đen, mặc âu phục, thân hình cao lớn của người này nổi bật giữa đám đông.
Người này chính là con trai của ông Hai – Tiểu Hoa.
“Xin hỏi anh là Tần Cao Văn phải không?"
Tiểu Hoa thể hiện sự lịch sự.
“Đúng vậy”.
Anh không hề hỏi thân phận của đối phương, bởi vì anh không có hứng thú.
Tiểu Hoa mỉm cười: “Tôi là Trương Hoa, bố tôi là ông Hai”.
Tần Cao Văn bắt đầu nheo mắt với vẻ hứng thú.
Anh nhìn Tiểu Hoa và nói: “Ông Hai của thế giới ngầm đó à?”
“Chính xác”.
Trương Hoa nói tiếp:
“Bố tôi muốn gặp anh một lần”.
“Nói với ông ta là tôi không có thời gian”.
Ngay sau đó Tần Cao Văn bước lên xe, Trương Hoa vội vàng đi tới, đứng trước chiếc xe và nói: “Anh Tần, tôi thừa nhận anh rất tài giỏi, trong một tháng ngắn ngủi mà có thể tiêu diệt được hai thế lực cực lớn của thế giới ngầm, nhưng tôi hi vọng anh có thể hiểu được đạo lý này”.
“Tôi không cần bất kỳ ai phải dạy tôi đạo lý”.
Tần Cao Văn không muốn nghe tiếp nữa.
Trương Hoa tiếp tục nói: “Anh bắt buộc phải đối đầu với bố tôi sao?”
“Đừng hiểu lầm, bố của anh vẫn chưa đủ tư cách là đối thủ của tôi”.
Trương Hoa siết chặt nắm đấm, ánh mắt trở nên lạnh lùng và khuôn mặt thì tối sầm xuống: “Tần Cao Văn, tôi hi vọng anh có thể hiểu mình đang nói cái gì”.
“Tôi biết bố của anh nghĩ gì, ông ta định để tôi tiếp quản hai thế lực của thế giới ngầm đúng không?”
Trương Hoa không nói gì.
“Ông ta cảm thấy nếu một mình làm, một mình thống trị toàn bộ thế giới ngầm thì sẽ gây nên sự chú ý, dù sao thì thuyền to sóng lớn, đạo lý này trước giờ chưa từng thay đổi".
Anh ta vẫn yên lặng lắng nghe.
“Nói tóm lại là bố của anh muốn lợi dụng tôi.
Anh về nói với ông ta một