“Ok”.
Tần Cao Văn quay người đi lên lầu, biến mất giữa bóng tối.
Trương Hoa xuất hiện sau lưng bố và hỏi: “Thưa bố, bố thấy con người này thế nào?”
“Mười chiêu!”
Trương Hoa tái mặt.
Anh ta nhìn về hướng Tần Cao Văn rời đi và đanh lại: “Anh ta lợi hại như vậy sao?”
“Đúng vậy, đấy là nhanh nhất rồi, có khi còn có thể đỡ được tới 11 chiêu của bố”.
Có thể đối với người khác điều này giống như một sự khoác lác ngông cuồng nhưng Trương Hoa biết rõ bố của mình lợi hại tới mức nào.
Năm xưa ông ta đánh bại Mã Thiên Long chỉ bằng nửa chiêu.
Vậy mà ông ta nói phải dùng tới mười chiêu mới có thể đánh bại được Tần Cao Văn, từ đó có thể thấy thực lực của đối phương mạnh tới mức nào.
“Vậy bố cảm thấy anh ta có nghe theo bố không?”
Năm xưa thế giới ngầm nhìn thì có vẻ là có tới ba thế lực nhưng thật ra tất cả mọi người đều nghe theo ông Hai.
Mã Thiên Long và Vương Bưu đều không dám làm phản.
Bởi vì họ biết ông Hai có thể tiêu diệt bọn họ chỉ dựa vào tâm trạng buồn vui của bản thân.
Chỉ cần một cái nháy mắt thôi là ông ta có thể đạt được mục đích của mình.
“Người này thật sự bố không thể nhìn thấu”.
Ông Hai bật cười: “Thú vị đấy”.
Tiếp đó ông ta quay người ngồi vào trong xe.
Trương Hoa đứng tại chỗ một lúc rồi mới bước lên và lái xe rời đi.
Buổi trưa.
Tần Cao Văn vẫn quyết định tới quán café đã hẹn.
Anh có thấy có hứng thú với ông Hai, người có thể nổi lên chỉ trong vòng hai, ba năm ngắn ngủi và trở nên nổi tiếng trong thế giới ngầm thì chắc chắn là người có thể lực mạnh.
Hơn nữa ông ta đã hơn 45 tuổi mà còn nhanh nhẹn như vậy thì thật sự là điều không dễ dàng.
Hôm nay quán café này vô cùng vắng vẻ, chỉ có một mình ông Hai.
Ông ta không hề bao cả quán café.
Chỉ có điều là khi đám đông biết ông Hai sẽ tới đây thì tất cả đều tự động rút lui.
Đám đông chỉ cần nhắc tới tên của ông Hai thì đều cảm thấy kinh hãi.
Mọi người đều biết sự tích năm xưa của ông ta ở thành phố Minh Châu.
“Người anh em tới rồi à!”
Ông Hai nhiệt tình chào hỏi Tần Cao Văn.
Anh ngồi đối diện với ông Hai, khoanh tay trước ngực và lên tiếng trước: “Hẹn gặp tôi có việc gì không?”
Ông Hai kéo gần khoảng cách với Tần Cao Văn và nói: “Tôi đồng ý giao lại địa bàn của Vương Bưu và Mã Thiên Long cho cậu”.
Tần Cao Văn khẽ chau mày.
“Cả hai chúng ta cùng thống trị thế giới ngầm, cậu thấy thế nào?”
Tần Cao Văn cầm tách cafe, uống một ngụm rồi nói tiếp: “Ông muốn tôi trở thành con chó trong tay ông à?”
Ông Hai không nói gì, chỉ càng cười với vẻ hiền từ hơn.
“Giống như hai người bọn họ phải không?”
Ông Hai cũng uống một ngụm cafe.
“Điều này có lợi cho cậu, đứng dưới cây cao bóng cả thì tốt mà”
Tần Cao Văn bỗng cảm thấy nực cười.
Lúc anh còn tung hoành khắp thế giới ngầm thì ngay cả những đại ca tầm cỡ quốc tế cũng không dám nói như vậy.
Ông ta là cái thá gì?
Anh dựa người vào ghế sô pha nói tiếp: “Nếu như tôi từ chối yêu cầu này thì sao?”
Nụ cười trên khuôn mặt ông Hai tắt lịm.
Ông ta nói với vẻ vô cảm: “Cậu nhóc, tôi tin cậu là người thông minh, sẽ không làm chuyện hồ đồ”.
“Ông có tư cách gì?”
Tần Cao Văn nói thẳng những điều đang nghĩ.
Một gã như vậy mà cũng đủ tư các bắt Tần Cao Văn phải nghe theo sao?
Quá nực cười.
Sắc mặt ông Hai có phần sầm xuống, ông ta cười lạnh lùng: “Tức là cậu không đồng ý với sự sắp xếp của tôi?”
“Tôi nói rồi ông không đủ tư cách”.
Tần Cao Văn chẳng buồn nhìn thẳng vào mắt ông ta.
“Xem ra chúng ta không còn gì để bàn nữa rồi”.
Tần Cao Văn đứng lên: “Ông muốn tìm chó bám chân thì có thể tìm người khác, tôi không có hứng”.
Nói xong, Tần Cao Văn quay người rời khỏi quán cafe.
Một lúc sau Trương Hoa đi tới bên cạnh bố: “Thưa bố, tiếp theo chúng ta nên làm gì ạ?”
Ông Hai cầm tách cafe lên, cẩn thận quan sát nhưng không trả lời