Tần Cao Văn đã gặp phải tình huống thế này không chỉ một lần, từ lâu đã xem như bình thường.
Đối diện với thái độ chán ghét mà Tiểu Tuyết thể hiện ra, anh cũng không tức giận.
Lát sau, anh lại nói: “Cô chắc chắc không muốn rút tiền giúp tôi chứ?”.
Rầm!
Tiểu Tuyết đập tay lên bàn, chỉ tay vào mũi Tần Cao Văn mắng chửi: “Bà đây cho anh một cơ hội nữa, mau cút đi cho tôi, đừng ở đây lằng nhằng với tôi, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ đến giải quyết anh”.
“Tôi rút tiền thật sự là có việc cần dùng”.
Theo dự toán của Tần Cao Văn, ít nhất cũng cần hơn mười triệu tệ tiền mặt mới đủ.
Nhưng một lần rút nhiều như vậy có khả năng sẽ gây ra rắc rối không cần thiết cho ngân hàng, cho nên mới giảm bớt còn một nửa.
Nếu nói ra mình chuẩn bị rút mười triệu tệ, chắc chắn cô ta sẽ càng không tin, nhưng đây là sự thật.
Tiểu Tuyết hung hăng nói: “Bà đây đã thấy mấy kẻ giả vờ ra vẻ như anh nhiều rồi.
Các người thấy tôi xinh đẹp nên đến đây đùa giỡn tôi, đừng tưởng tôi không biết!”.
Khóe miệng Tần Cao Văn hơi giật giật.
Bây giờ cuối cùng anh cũng hiểu thế nào gọi là không có mặt dày nhất, chỉ có mặt dày hơn.
Rốt cuộc ai cho cô ta dũng khí này?
Đường nét gương mặt cô ta cũng chỉ tính tầm trung mà thôi, so với Vương Thuyền Quyên thì đúng là khác nhau một trời một vực, mắt anh mù rồi hay sao mà lại chú ý tới cô ta?
“Xem ra tôi phải gọi điện thoại cho giám đốc ngân hàng các cô thôi”.
Hôm nay, mục đích Tần Cao Văn đến đây rút tiền là để làm phần thưởng cho cấp dưới của mình.
Những người lao động đó đều là người khá đơn thuần.
Nếu số tiền này ở trong thẻ ngân hàng thì mãi mãi cũng chỉ là một con số, không đánh vào thị giác bọn họ một cách trực quan được, nhưng nếu bày nó ra trước mặt họ thì lại khác.
Đến lúc đó, tất cả mọi người đều sẽ dốc hết sức tập luyện.
Tần Cao Văn nhất định phải biến bọn họ thành cao thủ võ thuật trong thời gian ngắn nhất.
Bởi vì tiếp theo anh sẽ có một kế hoạch hành động lớn, thống trị cả thành phố Minh Châu chỉ là bước đầu tiên, sẽ có ngày anh sẽ đưa những người cấp dưới này mở rộng ra quốc tế.
Còn tổ chức Thiên Phạt, bọn họ không chủ động tìm tới cửa thì quan hệ giữa hai bên hoàn toàn có thể là nước sông không phạm nước giếng.
Nếu bọn họ không biết điều, Tần Cao Văn cũng sẽ không dễ dàng nhân nhượng.
“Giám đốc của chúng tôi đã về nghỉ ngơi lâu rồi, anh gọi điện thoại thử xem giám đốc có chửi chết anh không”.
Tần Cao Văn không muốn nhiều lời với cô ta, nói chuyện với loại người tầm nhìn nông cạn này đúng là có chút khó khăn.
Anh cầm điện thoại lên gọi cho giám đốc ngân hàng.
Tần Cao Văn anh là khách hàng tôn quý của ngân hàng này, trong thẻ VIP lưu giữ bao nhiêu tiền đến bản thân anh cũng không biết.
Tất cả giám đốc trong ngân hàng bọn họ đều có số liên lạc của Tần Cao Văn.
Tiểu Tuyết đóng cửa phòng bên đó lại, đi đến trước mặt Tần Cao Văn: “Cút đi nhanh đi, không tôi gọi bảo vệ đấy”.
Chốc lát sau, Tần Cao Văn cúp máy.
“Giám đốc của cô nói rồi, trong vòng ba phút nữa anh ta nhất định sẽ có mặt”.
Tiểu Tuyết nhìn anh như nhìn một thằng ngốc, nói: “Bây giờ tôi cho anh ba phút, nếu ba phút sau mà họ còn không tới, tôi chắc chắn sẽ gọi bảo vệ đuổi anh ra khỏi đây”.
Tần Cao Văn tỏ vẻ bình thản vô cùng, trên mặt không để lộ bất cứ cảm xúc nào.
Vì sao gần đây ra ngoài cứ luôn gặp phải kẻ ngốc như vậy?
Nháy mắt ba phút đã trôi qua, vẫn chưa thấy giám đốc ngân hàng đến, sắc mặt Tiểu Tuyết trở nên u ám.
Quả nhiên người này đến đây là để đùa giỡn cô ta, tuyệt đối không thể tha thứ dễ dàng vậy được.
“Bảo vệ!”.
Không lâu sau, một nhóm bảo vệ ở bên ngoài chạy vào, bao vây lấy Tần Cao Văn và Tiểu Tuyết.
“Có chuyện gì vậy?”.
Người bảo vệ đứng ở trước nhất là một người đàn ông trung niên, thân hình khá to cao.
Lúc nói chuyện, ông ta luôn nhìn tới chỗ không nên nhìn.
Tiểu Tuyết cảm nhận được vẻ tham lam trong mắt đội trưởng