“Cô còn mặt mũi nào mà hỏi hả?”.
Tổng giám đốc quát lên, sau đó túm lấy tóc Tiểu Tuyết mắng: “Mở to mắt cô lên mà nhìn, đây là VIP chí tôn của ngân hàng chúng ta, cả Hoa Hạ chỉ có một vị này thôi”.
Ồ!
Tất cả mọi người đều ồ lên.
Ai nấy đều sững sờ tại chỗ.
Lời mà tổng giám đốc vừa nói không ngừng văng vẳng bên tai bọn họ.
Chuyện...!chuyện này là thế nào vậy?
Cho dù nhìn thế nào đi nữa thì Tần Cao Văn cũng không giống như người có tiền, cách ăn mặc của anh quá là giản dị, bộ đồ trên người cộng lại cũng chỉ một hai trăm tệ mà thôi.
Điều này đúng là khiến người ta khó mà tưởng tượng nổi.
Tiểu Tuyết lắp bắp nói: “Tổng giám đốc, điều anh vừa nói là thật sao?”.
“Giờ tôi còn có tâm trí mà đùa với cô à?”.
Đám có mắt như mù này, đúng là không biết trong đầu mấy người chứa cái gì nữa.
Thế mà lại dám đi làm khó Tần Cao Văn.
Dựa vào bản thân anh, đừng nói là rút năm triệu tệ, cho dù rút 50 tỷ thì cũng vô cùng đơn giản.
Tiểu Tuyết sau khi phản ứng xong thì sắc mặt trở nên càng khó coi hơn, sau đó cô ta quỳ xuống trước mặt Tần Cao Văn nói: “Thực sự xin lỗi anh, vừa rồi đều do tôi không tốt, Tần tiên sinh, mong anh tha thứ cho tôi”.
Học vị của người phụ nữ này không cao, năng lực cũng không giỏi gì, làm một nhân viên trong ngân hàng đối với cô ta mà nói là công việc tốt nhất hiện nay, nếu bị đuổi việc thì e rằng khó mà có được may mắn như vậy nữa.
Cô ta không muốn cứ thế mà bị đuổi việc.
“Tổng giám đốc, quyền giải quyết vụ việc này tôi giao cho anh”.
Tổng giám đốc đưa tay lên lau mồ hôi lạnh trên trán, không ngừng đoán hàm ý trong câu nói vừa rồi của Tần Cao Văn.
Anh ta buộc phải cẩn thận đối đãi, đây là một nhân vật có thân phận vô cùng cao quý.
Tuyệt đối không thể làm trái với ý của Tần Cao Văn dù chỉ một chút.
Nếu không đến lúc đó tạo ảnh hưởng không tốt thì bản thân anh ta cũng không thể gánh được hậu quả.
Suy nghĩ một lúc sau anh ta nói: “Ngày mai cô không cần đến làm nữa, với lại...!tôi sẽ nói với tất cả tổng giám đốc ngân hàng mà tôi quen, tuyệt đối không cho phép bọn họ nhận cô”.
Rầm!
Tiểu Tuyết lập tức cảm thấy cơ thể như bị cứng đơ, muốn đứng vững cũng không còn sức nữa.
Lần này tổng giám đốc ra tay quá dứt khoát.
Còn Tần Cao Văn từ đầu đến cuối đều không có bất cứ thái độ nào, rõ ràng là đồng ý với quyết định mà tổng giám đốc đưa ra.
Điều này cũng khiến tổng giám đốc thở phào nhẹ nhõm.
May mà không làm ra chuyện gì trái với ý của Tần Cao Văn.
“Vậy được, tất cả cứ làm theo như anh nói”.
“Không vấn đề, thưa Tần tiên sinh!”.
...!
Buổi tối.
Khoảnh khắc Tần Cao Văn cầm túi tiền mặt xuất hiện trước mặt mọi người, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Bọn họ nhìn những tệp tiền trên bàn không rời khỏi mắt.
Chưa bao giờ được tận mắt nhìn thấy số tiền nhiều như vậy.
Ánh mắt của mỗi người đều nhìn về phía Tần Cao Văn với vẻ tham lam và xúc động.
“Cuối tháng này tôi sẽ tiến hành sát hạch mọi người, nếu ai đạt giải quán quân thì đây chính là tiền thưởng”.
Tất cả mọi người đều há mồm trợn mắt.
Một lần chi cả năm triệu tệ, đúng là quá hào phóng.
Đến ngay cả Giang Sơn cũng không kìm được mà khóe miệng giật giật, chúng ta cho dù có tiền thì cũng không thể lãng phí như vậy.
Tần Cao Văn lại nói tiếp: “Đã có thưởng thì chắc chắn cũng sẽ có phạt, ai bị đứng thứ ba từ dưới lên, thì xin lỗi, tôi sẽ thu lại nhà của người đó, cho các người ra đường mà ngủ, chờ sau khi các người có thành tích tốt thì sẽ trả lại nhà cho các người”.
Ngay lập tức thần thái mọi người đều trở nên nghiêm túc.
Đúng là một bên là trời một bên là vực.
Hơn nữa tất cả đều cần sự nỗ lực của chính bản thân bọn họ.
Tần Cao Văn châm một điếu thuốc, làn khói trắng bay lơ lửng, anh chậm rãi nói: “Tôi chỉ nói đúng một lần, rốt cuộc là muốn ngủ đường ngủ chợ hay là muốn số tiền thưởng hậu hĩnh này, hoàn toàn do mọi người quyết định”.
...!
Lúc này chủ thầu đứng ra thể hiện rõ chính kiến: “Tôi đương nhiên là muốn tiền thưởng rồi”.
“Tôi cũng muốn tiền thưởng”.
“Chúng tôi đều muốn”.
...!
Ai nấy đều thể hiện hết sức hào hứng.
Trong lòng tất cả mọi người, Tần Cao Văn không chỉ là đại ca của họ, mà còn là