Có phải tớ hết thuốc chữa rồi không? Ngay cả khi cậu bực bội cáu kỉnh, nhăn nhó áp má xuống mặt bàn càu nhàu, tớ vẫn thấy cậu rất đáng yêu.
Dường như cậu cũng rất tin tưởng tớ thì phải.
Bởi ngay lúc này đây nếu muốn tớ có thể chụp vài tấm dìm hàng cậu gửi cho toà soạn, tớ sẽ được họ trả một khoản tiền kha khá, còn cậu tối nay sẽ được lên trang nhất!
Võ Đình Nguyên Anh với fan, đặc biệt là fangirl luôn từ tốn nhã nhặn và vô cùng lịch thiệp, trừ tôi.
Nếu như là một bạn gái khác gửi tin nhắn hỏi vừa rồi thi cuối kỳ có tốt không, tôi chắc chắn cậu ấy sẽ không đáp trả kiểu như này.
"Thi xong rồi hỏi thăm còn nghĩa lý gì nữa?"
Tôi biết mấy hôm trước rất nhiều bạn nhắn tin chúc Nguyên thi tốt, nhưng chẳng phải lúc đó cậu ấy còn bực bội hay sao? Lại còn bận rộn vừa lo đóng những cảnh cuối cùng của phim vừa lo thi cử, tôi đâu dám làm phiền.
Loay hoay suy nghĩ mãi mất gần nửa tiếng, tôi còn chưa biết nên nhắn lại cái gì thì thấy điện thoại nhấp nháy.
"Lần sau bận chat với anh iu thì khỏi cần quan tâm tớ!"
"Đâu có, tớ đâu có bận chat với anh iu đâu, từ chập tối tới giờ không hề chat chút nào, tại chat cả chiều rồi mà!"
Tôi vội vàng giải thích, tôi chỉ muốn chứng minh là giờ tôi rất rảnh.
Có điều Nguyên dường như không rảnh nữa thì phải.
Không thấy cậu ấy nhắn lại, tầm mười một rưỡi tôi đắn đo chút xíu rồi gửi thêm một tin nữa.
"Cậu ngủ ngon nhé!"
"Tớ chưa ngủ."
Tin nhắn tới cộng thêm hai cái mặt giận dữ, tôi sốt sắng hỏi han.
"Sao vậy? Cậu xem phim à? Hay bận đọc kịch bản? Hoặc quản lý lại bắt các cậu tập thêm giờ?"
"Không."
"Có chuyện gì à? Nếu muốn, cậu có thể chia sẻ với tớ!"
"Tớ bực bội."
Tôi có hỏi tiếp nhưng cậu ấy cứ một mực không nói lý do làm tôi chẳng biết phải động viên như nào.
Giá kể có Mẫn Tiên ở đây thì tốt, chị sẽ làm quân sư tình yêu cho tôi.
Ngặt nỗi Mẫn Tiên dạo này bận bịu ghê lắm, tôi thèm cái cảm giác được nằm bên chị tâm sự chuyện nọ chuyện kia, nhưng tôi hiểu tính cách chị, khi chị đã không muốn chia sẻ thì tôi phải tôn trọng chị.
Chị lang thang trong cái thế giới riêng của mình, cho đến ngày báo kết quả học kỳ một, thứ hạng của chị bị tụt xuống thứ 79/200 toàn khối, tuy vẫn cao hơn tôi 151/200, nhưng ba tôi cương quyết tìm chị nói chuyện.
Cánh cửa phòng đối diện đóng chặt gần năm tiếng đồng hồ, lúc trở ra gương mặt ba tuy không giận dữ nhưng có chút lo lắng, bất chợt tôi thấy hơi chạnh lòng.
Tôi hầu như chẳng giấu ba hay Mẫn Tiên bất kì điều gì cả, còn họ thi thoảng lại có một vài bí mật với nhau.
Không phải ba cố ý giấu, mà là Mẫn Tiên luôn yêu cầu ba giữ kín, đôi lúc tôi dỗi thì chị cáu.
-"Chảy trong người mi là cả dòng máu của ba, tao chỉ có vài bí mật với ba thôi mà, mi làm gì mà căng?"
Những lúc như thế, tôi đành lặng thinh.
Mặc dù chị chưa từng thừa nhận, nhưng tôi thừa biết, chị rất hay tủi thân vì cái suy nghĩ chị và ba không phải quan hệ ruột thịt.
Có bận phát hiện ra trong ví ba giữ tấm ảnh ngày nhỏ của tôi mà không có ảnh chị, chị đã buồn rất lâu, thậm chí gần một tuần liền còn cạch mặt không thèm nói chuyện với tôi.
Đâu phải lỗi của tôi? Cũng không phải lỗi của ba, là xưa kia mẹ tôi may tặng ba chiếc ví đó, có mỗi một chỗ bên ngoài thì mẹ dán chặt luôn ảnh tôi mà.
Chẳng phải ví mẹ chị cũng có ảnh chị hay sao? Sao chị không so bì rằng ba tôi thương chị nhiều bao nhiêu thì mẹ chị ghét tôi nhiều ngần ấy, sống chung một nhà nhưng bà hiếm khi nói chuyện với tôi, cáu lên thì xỉa xói tôi có cái mặt đểu giống y hệt con mẹ tôi.
Thêm nữa, ba chị chỉ là lấy vợ mới thôi, nếu muốn chị có thể gặp ba ruột bất cứ lúc nào.
Còn mẹ tôi, bà đã đi tới một nơi rất xa rồi, tôi có nhớ, cũng chỉ có thể cất thật sâu trong tim.
Chẳng biết ở nơi đó, mẹ có gặp mẹ Nguyên không? Và cậu ấy bây giờ, thi thoảng có cảm thấy cô đơn như tôi không? Ngày ngày tôi vẫn chăm chỉ xếp giấy thành thiên nga tặng cậu ấy, để xếp được một con thiên nga cần rất nhiều miếng giấy gấp nhỏ, tôi hì hục mất gần một tuần mới xong.
"Tớ có quà tặng cậu nhân ngày ra mắt phim mới, mấy hôm nữa tớ gửi trưởng FC nhé, tại tớ không giành được vé vào cửa."
Tôi nhắn cho Nguyên, còn cẩn thận viết thêm tin nữa miêu tả cái hộp của mình vì sợ nhiều quà quá lại lẫn.
Ngày hôm sau tới trường tôi nhận được một phong thư đặt ngay ngắn trên bàn học của mình, trong đó là tấm vé dự ra mắt phim của Nguyên Anh và Ánh Dương.
Thấy lớp trưởng bảo phong thư do Thái P547 đem sang, nhưng tôi vẫn linh cảm người gửi không phải là bạn ấy.
"Cậu cho tớ vé à?"
Tôi nhắn cho Nguyên trước, sau đó vì không kiềm được sung sướng liền chụp ảnh khoe Trúc, anh iu của tôi.
Trúc trông thấy bị cuồng luôn ý, gửi icon gào thét thèm thuồng, nằng nặc nài nỉ tôi làm ơn làm phước kiếm cho bạn xin cái vé nữa, sau này bạn nguyện làm thân trâu ngựa hầu tôi.
Nghe tội nghiệp quá, tôi đành mặt dày nhắn tin xin xỏ ai đó.
"Ê, cho tớ xin một cái vé nữa được không?"
"Làm gì?"
Nguyên hỏi, tôi như mở cờ trong bụng, soạn tin thật nhanh.
"Cho anh iu của tớ, nha!"
Tôi đã trình bày với thái độ rất dễ thương, còn gửi icon van lạy, chả hiểu sao cậu ấy reply vô cùng phũ phàng.
"Cậu ở nhà luôn đi!"
Mắt tôi dán chặt vào màn hình, mặt buồn thỉu buồn thiu.
Sao vậy? Vừa mới cho người ta vé cơ mà? Đã hối hận nhanh vậy sao? Tôi có thể mặc kệ như không nhận được tin nhắn vừa rồi và cứ thế đến không? Không đâu! Tôi sẽ chẳng làm những gì khiến thần tượng của mình phiền lòng đâu.
Nếu cậu ấy không thích, tôi nhất định sẽ tôn trọng.
Tiếc hùi hụi nhưng tôi vẫn qua nhà Trúc nhường vé.
Cô nàng nhảy nhót như bị tẩu hoả nhập ma, phấn khích ôm rồi thơm gió chùn chụt, hứa sẽ gửi quà cho tôi.
Đến buổi ra mắt phim tôi chỉ ngồi ở nhà xem livestream thôi, khi máy quay lia tới gương mặt khiến tôi chết mê chết mệt, tôi thấy ánh mắt cậu ấy dường như đang ráo riết tìm kiếm một cái gì đó dưới hàng ghế khán giả.
Hoặc có thể là đang nhìn qua phía cửa để đợi Misu tới, dù thế nào thì thần tượng của tôi vẫn vô cùng phong độ.
Và việc cậu ấy nhắn tin trong lúc bận bịu như thế khiến tôi hơi bất ngờ.
"Cậu đang ngồi ở chỗ nào vậy?"
"Tớ đang ngồi trên giường."
"Trên giường? Giường nào?"
"Giường nhà tớ!"
"Sao lại nhà cậu? Cậu có vé cơ mà?"
"Thì cậu bảo tớ ở nhà mà?"
"Tớ bảo gì cậu cũng làm à? Chính kiến của cậu quẳng đi đâu?"
Lần này thì thêm mười cái mặt tức giận, mặc tôi giải thích như nào cũng không nguôi ngoai.
Ba ngày liên tiếp sau đó cậu ấy tắt máy khiến những tin nhắn của tôi đều bị báo không gửi được.
Ban đầu tôi nghĩ chỉ là có việc bận gì thôi, nhưng tầm chiều lúc vừa tan học thì Thái chạy qua kéo tôi vào bụi hồng gai, sốt sắng hỏi han.
-"Cậu có gặp Nguyên Anh không? Cậu ấy mất tích rồi, không thể liên lạc được."
-"Tớ không, có chuyện gì à cậu?"
Tôi run run hỏi lại, qua lời kể của Thái tôi mới biết sau buổi ra mắt phim nhóm P547 cùng một số nghệ sĩ trong đoàn được mời tham dự buổi trình chiếu trước, vai nam chính của Nguyên bị cắt gần hết cảnh để đẩy xuống thành nam thứ.
Còn nam thứ, cháu đích tôn của cái người đổ tiền vào đầu tư bộ phim này được đẩy lên thành nam chính.
Đã vậy nhà sản xuất còn không hề báo cho Nguyên, họ dùng cậu ấy như một miếng mồi béo bở để quảng bá phim.
Là bộ phim điện ảnh đầu tiên, cậu ấy tâm huyết như nào, tôi đều biết cả.
Bao nhiêu cảnh nguy