Tuy tớ chỉ có thể nhìn thấy khẩu hình miệng của cậu, nhưng qua ánh mắt cậu, và bằng trí tưởng tượng của tớ, tớ đoán giọng nói của cậu lúc này đây sẽ trầm ấm lắm.
Khi nhắc tới cô ấy, tớ thấy gương mặt cậu rạng ngời, việc đó khiến trái tim tớ ảm đạm vô cùng.
Là ai vậy? Rốt cuộc là người con gái nào đã từ chối cậu? Liệu có phải một ai đó cậu quen từ ngày cấp ba? Nếu vậy, cớ sao người ở bên cạnh cậu trong ngày giỗ ba, lại là tớ chứ không phải cô ấy?
Ngày ấy, tôi tự nhủ với lòng mình rằng phải tới thăm Mẫn Tiên, phải đi xuống một chút để bắt chiếc xe buýt đậu ngay phía sau, nhưng bước chân của tôi lại vô thức đi lên chiếc xe phía trước.
Tôi có thể bấm đèn xin dừng ở bến sau rồi quay lại bệnh viện, nhưng tôi đã không làm như thế.
Ít nhất, Mẫn Tiên còn có ba tôi, có mẹ chị, có họ hàng chú dì cô bác nhà chị ở bên.
Còn Nguyên, cậu ấy lẻ loi và cô đơn biết bao! Một mình cậu ấy ngồi lủi thủi giữa bãi cỏ xanh mướt trong vườn hồng, nơi an nghỉ của ba mẹ.
Sống mũi tôi cay xè, từng bước chậm rãi tôi tiến đến ngồi xuống bên cạnh.
Cậu ấy lặng thinh, tôi cũng không biết nói gì.
Chúng tôi cứ như vậy, thẫn thờ trong khoảng trời riêng của mình, cho tới khi ánh hoàng hôn phủ lên sắc tím ở phía chân trời xa xa, tôi thấy cậu ấy nhẹ giật lấy hộp cơm trong tay tôi, bình thản mở ra, bình thản ăn, bình thản khen ngon.
Và, bình thản đưa thìa cơm tới trước mặt tôi.
Tôi buồn buồn lắc đầu.
Tôi lo Nguyên đói, áo phông của cậu ấy vẫn còn hơi ẩm, có lẽ do cơn mưa rào ban sáng, có lẽ cậu ấy đã ngồi ở đây lâu lắm rồi.
Nguyên không nói gì, cũng cương quyết không bỏ cuộc.
Tôi đành thoả hiệp, nhưng cố ý chỉ ngậm thôi, để những lần sau khi cậu ấy đưa cơm, tôi liền phùng mang trợn má làm bộ chưa nhai xong.
-"Xem cậu kìa, không khác nào trẻ con cả!"
Nguyên tủm tỉm chọc ghẹo tôi, tốt rồi, rốt cuộc cậu ấy cũng chịu nói chuyện.
Cậu ấy cười, thật rạng ngời biết bao.
Nụ cười đó, như những giọt nắng vàng tươi ánh lên lớp mây đen ủ rũ trong lòng tôi.
Chúng tôi trò chuyện với ba mẹ cậu ấy, sau đó tôi dẫn Nguyên ra giới thiệu với mẹ mình, tôi quay sang híp mắt cười với người bên cạnh, thủ thỉ bảo có lẽ mẹ tớ thích cậu lắm.
Nguyên cũng cười lại, cậu ấy nói.
-"Còn ba mẹ tớ, không phải có lẽ, mà là chắc chắn rất thích cậu."
Hai má tôi nóng ran, trên chiếc xe buýt về trung tâm thành phố, ngó qua trên bảng điện tử bên ngoài có phát trailer giới thiệu bộ phim của cậu ấy, tôi bực bội ca thán.
-"Tớ ghét nhà sản xuất, tớ ghét đạo diễn, tớ ghét người dựng phim, tớ ghét những người lợi dụng cậu.
Tớ ước có thể đánh cho họ một trận."
Nguyên búng trán tôi, cậu ấy thở dài bảo.
-"Là lỗi của tớ."
-"Không phải, là lỗi của họ."
Tôi cãi, có người bình thản phân tích.
-"Là lỗi của tớ, là do tầm ảnh hưởng của tớ chưa đủ lớn để không bị thay thế!"
Cậu ấy có thể đổ thừa cho hoàn cảnh mà, bởi thực sự hoàn cảnh oái oăm và tàn khốc biết bao! Nhưng Nguyên như vậy lại khiến tôi vô cùng ngưỡng mộ.
Cậu ấy chấp nhận thực tế, cố gắng để trở nên quan trọng chứ không hề cay cú những kẻ hại mình, mỗi ngày tôi lại thích cậu ấy một nhiều, nhiều tới mức trong những giấc mộng ngốc nghếch, tôi từng mơ mình mặc chiếc váy trắng sánh đôi bên người ta.
Tôi vào viện lúc tối muộn, Mẫn Tiên bắt đầu bài ca hằn học em gái, rằng rồng mà cũng đến thăm tôm cơ à, rằng tôi không yêu chị nữa rồi.
Còn tôi, tôi cũng có ấm ức của riêng mình.
-"Vâng, những ngày qua rồng hỏi han hoài mà tôm đâu có thèm quan tâm? Tôm với ba còn có bí mật riêng cơ mà!"
Tôi làm mặt dỗi, chị xuống nước kéo tôi tới gần, thỏ thẻ kể chuyện.
-"Alex ý..."
-"Alex nào?"
-"Alex ở trong hội những người có chỉ số IQ cao ý, nhưng tao không biết mặt.
Alex đang sống bên Pháp, thông minh ghê lắm, IQ kinh khủng hơn tao nhiều, từng được đặc cách vượt lớp nhưng mẹ cậu ấy không cho, muốn Alex có tuổi thơ như người bình thường."
-"Thì sao? Liên quan gì tới vụ chị lén lút đóng cửa dùng thuốc cấm trong phòng đến mức ngất phải nhập viện?"
Giờ tôi mới hiểu cái mùi lạ mình ngửi thấy, chính xác là mùi thuốc được chị che giấu bằng cách xịt nước hoa nồng nặc.
-"Mi đừng có nghĩ bậy, tao không dùng thuốc cấm, chẳng qua tao với nó bàn nhau làm thí nghiệm có cái chất đó, rõ ràng lúc đốt tao có bịt khẩu trang rồi mà vẫn bị ảnh hưởng, bực hết cả mình."
Nói như khẩu trang là máy lọc không khí vậy, chịu chị.
Còn kể lúc biết tin ba quát chị lên bờ xuống ruộng, phải năn nỉ mãi ba mới nguôi, oán trách ba bữa nay vào viện ba cấm tiệt không cho thí nghiệm thí ngheo gì nữa.
-"Chị thích thì chị nói cho sướng miệng vậy thôi, chứ ba mà chả quan tâm nữa lại nằm khóc ý."
-"Nào có, mi vớ vẩn!"
Mẫn Tiên chối đây đẩy, có vẻ như chị ấy đã trúng tiếng sét ái tình rồi, nói chuyện với em gái mấy câu thôi à, điện thoại nhấp nháy cái tập trung nhắn tin liền, miệng còn tủm tỉm cười, hoạ hoằn lắm mới quay sang buông vài lời, đại loại rằng Alex biết tao nằm viện nên đang hối hận, Alex thật ngốc, Alex chắc đẹp trai lắm, nói chuyện duyên thế cơ mà.
Vâng, Alex thì tuyệt vời nhất quả đất rồi.
Tôi kệ chị, húp tô phở ba mang vào rồi cũng cắm cúi tám chuyện trong nhóm chat.
Mọi người đang đòi tẩy chay phim của Nguyên vì gia đình FC chúng tôi không muốn tương lai sẽ có những nhà sản xuất khác đối xử với thần tượng của mình như vậy.
Khí thế chiến đấu phừng phừng suốt mấy ngày liền, trưởng FC lắng nghe ý kiến tứ phía, rốt cuộc không duyệt phương án tẩy chay.
Thôi dù sao bàn đi tính lại thì tiếng tăm của Nguyên sẽ bị ảnh hưởng nếu phim flop, chúng tôi đành đổi chiến lược thành vẫn hẹn nhau đi xem phim, nhưng chỉ đem băng rôn cổ vũ cho Nguyên, về nhà cũng chỉ đăng những trạng thái liên quan tới cảnh quay của Nguyên chứ tuyệt đối không thèm động tới những người đối xử bất công với cậu ấy.
FC của chúng tôi là một đại gia đình, mà đã là "đại", thì sức mạnh không thể "tiểu" được.
Thật ngoài sức tưởng tượng, không chỉ fan mà hầu hết những người xem phim đều thích nam phụ hơn, bày tỏ tiếc nuối khi Nguyên không phải nam chính.
Một số người gay gắt chê đạo diễn mắt kém, thậm chí một số fan quá khích của Nguyên còn không nghe lời trưởng FC xông vào gây sự khiến ông ấy phải tạm khoá trang cá nhân.
Trong thời gian phim công chiếu, tất cả những clip nhà sản xuất tung ra mà có phân cảnh của Nguyên đều đạt lượt xem cao ngất ngưởng, cậu ấy được chọn để trở thành gương mặt đại diện cho nhiều nhãn hàng nổi tiếng.
Tôi chợt nhớ tới câu châm ngôn, trời xanh không phụ lòng người có tâm, quả không sai.
FC chúng tôi tổ chức ăn mừng, vui lắm!
Còn vui hơn khi Nguyên bí mật