Những khi mệt mỏi, có một ai đó ở bên vỗ về, thật tốt.
Nhất là khi người ấy lại là cậu.
Tớ chẳng dám mong cậu sẽ là của tớ, nhưng nếu có thể, tớ ước cậu cứ độc thân mãi mãi.
Ở bên tớ, và mỗi lúc tớ mềm yếu, vòng tay rộng lớn của cậu lại kéo tớ vào lòng, bao bọc tớ như lúc này, được không?
Giống như một ngày mưa năm nào đó, tôi bị sốt, còn cậu ấy đứng bên cạnh cứ lo lắng khôn nguôi.
-"Cậu có bị ướt không?"
-"Tớ không.
Cậu che hết cho tớ rồi mà."
-"Vậy cậu có lạnh không?"
-"Hơi hơi, à, hay tớ chạy ra ngoài kia nhé, biết đâu dầm nước mưa lạnh trán tớ sẽ hết nóng, rồi tớ sẽ hết sốt thì sao?"
Tất nhiên tôi chỉ đùa thôi, vậy mà có người ngốc nào đó tưởng thật mắng tôi ngốc, nhất quyết giữ tôi đứng nguyên trên bậc thềm.
Chúng tôi bối rối nhìn nhau, tôi thấy vành tai Nguyên hơi đỏ, tôi đoán gò má của mình cũng chẳng kém phần.
Nhất là khi cậu ấy lặng lẽ vẽ vào lòng bàn tay tôi một bông bồ công anh nho nhỏ, những năm trước cũng vậy, cũng là từng nét bút cọ cọ trên da mềm mềm, nhưng sao tôi không bồi hồi như tôi của thời điểm hiện tại?
Tôi của ngày ấy cười ngất, tôi của hôm nay chỉ cười ngượng.
Ngày ấy, mất số điện thoại lúc nào tôi không hề hay biết.
Ngày hôm nay, là tôi cố ý hứng những giọt nước rơi từ mái hiên, khi vết mực trên tay nhoè nhoè, tôi xoè ra trước mặt cậu ấy, phụng phịu.
-"Là như thế đó, tại tớ mười phần thì tại mưa một phần, là mưa xoá số điện thoại của cậu."
Nguyên ngây người, rồi như hiểu ra vấn đề, gương mặt cậu ấy chợt rạng rỡ hẳn.
Tâm trạng tôi tự dưng cũng phấn chấn theo, tôi chọc bạn.
-"Cậu có giận mưa không?"
Ai đó lắc đầu.
Thật không công bằng nhỉ? Lẽ ra giận tôi mười phần thì phải giận mưa một phần chứ? Thế nhưng khi tôi lủng bủng mè nheo, có người lại búng trán tôi thản nhiên đáp.
-"Tớ đâu có nhớ mưa đâu mà giận?"
-"Vậy cậu nhớ tớ nhiều không?"
Tôi thật không hiểu bản thân mình lấy đâu dũng khí để thốt ra câu đó, chỉ là, đã lỡ buột miệng rồi thì thôi.
-"Cũng không nhiều lắm.
Chỉ có mỗi một chuyện là mãi chẳng thể quên."
-"Chuyện gì vậy?"
Nguyên khó xử chau mày, sau một hồi lưỡng lự cậu ấy mới ngập ngừng.
-"Chuyện là...là...cậu rất xinh."
Người tôi nóng bừng, và chắc chắn không phải vì sốt rồi.
Để tránh không khí ám muội, tôi bày ra bộ mặt thật bình thường rồi xởi lởi đề nghị.
-"Tớ xinh như vậy thì hay là đừng giận tớ nữa đi!"
-"Liên quan à?"
-"Có chứ, cậu chưa từng nghe câu em xinh em có quyền à?"
Tôi nháy mắt trêu Nguyên, cậu ấy lườm lườm định bẹo má tôi trả đũa, ngặt nỗi tôi đã nhanh nhẹn cúi đầu rồi chui qua cánh tay của cậu ấy lao xuống vỉa hè chạy nhảy.
Sau cơn mưa, trời lại hửng nắng, nền trời cao trong vắt và xanh vời vợi, lòng tôi cũng tươi mát một màu xanh biêng biếc.
Có người đuổi theo tôi, cậu ấy hỏi.
-"Tớ nắm tay cậu được không?"
-"Sao vậy? Tưởng cậu còn giận tớ cơ mà?"
-"Vậy nếu tớ hết giận rồi nghĩa là được chứ gì?"
Nguyên ranh mãnh hỏi lại, tôi nheo mắt bắt bẻ.
-"Ngày xưa cậu đâu có xin phép? Cậu học được phép lịch sự từ bao giờ thế?"
-"Từ khi tớ biết thích một người là như nào!"
-"Là như nào vậy?"
-"Là...là rất muốn nắm tay người ta."
Ai đó nói cho tôi biết, liệu có phải cậu ấy vừa quăng thính không? Hay chỉ là một câu đùa vu vơ? Rồi cậu ấy trách tôi ngày xưa dễ dãi, bị dắt đi mà chả thái độ gì.
Tôi thẹn, đành chữa cháy rằng mình mải xem pháo hoa.
Cậu ấy đi bên cạnh tôi, mu bàn tay của chúng tôi chạm nhau, ngón trỏ của cậu ấy móc lấy ngón cái của tôi, còn tôi, sau một hồi tim đập chân run đã nhẹ nhàng rút ra lý sự.
-"Không cho cậu cầm tay tớ, giờ tớ không dễ dãi nữa."
Đúng vậy, tôi là con gái mà, tôi cũng phải chảnh chút chứ nhỉ? Nguyên cười sặc, đi thêm một đoạn đường nữa, cậu ấy gõ gõ vào vai tôi, thu hút thành công sự chú ý của tôi liền mở lời.
-"Ừ thì cậu không dễ dãi, người dễ dãi là tớ, được chưa?"
Chưa, chưa hiểu cho lắm.
-"Tớ dễ dãi lắm, thế nên cậu nắm tay tớ đi!"
Cậu ấy giải thích thêm, đoạn làm mặt chú hề chọc tôi, bàn tay thì đưa ra như kiểu mời gọi.
Lòng tôi mềm nhũn như bún, phải cố gắng lắm mới đập vào tay bạn một phát thật đau rồi tươi cười chạy vụt lên trước.
Nguyên cũng chạy theo tôi, lúc về tới cổng nhà cậu ấy còn chắn trước mặt tôi khẽ gọi.
-"Kiều!"
Tôi tưởng như thời gian ngừng trôi, chỉ có một từ mà ngọt tới thấu tim.
-"Cậu ốm nốt hôm nay thôi nhé!"
Nói cứ như muốn khỏi ốm lúc nào cũng được ý, thế nhưng tôi lại gật đầu đồng ý, tôi như bị ăn phải bả rồi.
Chạy vào nhà mà không sao gạt được nụ cười của cậu ấy ra khỏi đầu, ngây ngốc đến nỗi ba tôi cũng nhận ra sự khác biệt.
-"Gái rượu của tôi bị ai đó cướp hồn đi rồi."
Ba tôi là vậy đó, khá đặc biệt so với ba của các bạn tôi.
Tôi biết có nhiều bậc phụ huynh khi con gái còn đang học thì một mực cấm yêu đương, nhưng khi vừa ra trường liền vội vã giục cưới sợ ế.
Đôi lúc tôi không hiểu, không yêu thì sao mà cưới? Nhưng tôi biết, người ta làm vậy chỉ bởi vì thương con quá đỗi, lo con gái bị thiệt thòi.
Ba tôi cũng thương tôi, nhưng theo một cách hoàn toàn khác.
Tôi có thể kể cho ba nghe những rung động đầu đời của mình mà chẳng phải sợ sệt điều gì cả.
-"Hình như Nguyên có thích con một chút thì phải, nhưng chắc cậu ấy sẽ không hẹn hò với con đâu ba, cậu ấy luôn ở vị trí cao nhất, còn con thì...đời đâu phải cổ tích đâu ba...những người xuất sắc như Mẫn Tiên hay Nguyên không ở cùng thế giới với con."
-"Nhưng con có thể bước qua thế giới đó mà."
-"Thế giới nào ba?"
-"Thế giới của những người xuất sắc."
Ba lại động viên con gái bé bỏng rồi, thật may, nhờ có ba, nhờ những khích lệ không ngừng nghỉ, tôi ngày càng bớt tự ti về bản thân mình hơn.
Đúng vậy, nếu người ta ở vị trí quá cao, thì thay vì chỉ ở dưới ngước nhìn, tại sao tôi không bước lên bậc cao để đứng gần cậu ấy hơn?
Tôi sẽ trở thành một biên kịch xuất sắc.
Tôi sẽ nỗ lực thật nhiều, để ngộ nhỡ, ngộ nhỡ thôi nhé, ngộ nhỡ một ngày nào đó cậu ấy có thích tôi thật, sẽ chẳng có ai dè bỉu rằng tôi không xứng.
Tôi cố gắng đọc thật nhiều sách và dành thời gian viết nhiều hơn mỗi ngày.
Tôi viết về mọi thứ quanh tôi, trong mỗi tập kịch bản tôi đều cố gắng để ý từng tiểu tiết nhỏ, trau chuốt từng câu từ sao cho ưng ý nhất.
Khác với ba luôn góp ý rất nhiều luận điểm giá trị, tâm hồn Mẫn Tiên không được thơ mộng cho lắm, đâm ra hễ đọc xong tập giấy nào chị ấy cũng có một vài nhận xét vu vơ.
-"Cái trang nhật ký tự sự mi miêu tả mi nghe tiếng mưa rơi lộp độp trong khi mi chả nghe thấy cái quái gì thì thôi mi sống ảo quen rồi tao bỏ qua.
Nhưng cái đoạn đầu trang hai trong tập kịch bản mới thì nhất định phải sửa, sao có thể viết tim tan chảy theo từng giọt nước hả? Tim tan sao được mà tan? Giả dụ có tan cũng chết toi xừ nó rồi chứ còn gì? Vô lý hết sức à.
Tư duy của mi quẳng đi đâu mà viết ra cái đoạn phản khoa học thế?"
Tôi cố nén cười, tỏ ra nghiêm túc trịnh trọng gật đầu.
-"Vâng, em sẽ sửa."
-"Mi ý, làm cái gì cũng phải dùng bộ não mà suy luận, nghe chửa? Thôi, tao đi chat với Alex đây, Alex kêu có cái clip về sóng điện từ hay lắm."
-"Vâng, chị đi thong thả."
Đợi chị đi rồi, đợi cửa phòng đóng, tôi ôm bụng cười ngặt nghẹo.
Con người là vậy đấy, đâu có ai hoàn hảo đâu nhỉ? Chị tôi đó, luôn