Tớ xin lỗi, cho tớ ngủ thêm một chút nữa thôi.
Tớ mệt lắm, ở trong vòng tay cậu cũng ấm áp lắm, đợi tớ nhé! Khi nào thức giấc tớ sẽ đền bù cậu, pha cà phê cho cậu, mua cơm cho cậu, và nếu cậu ốm, tớ cũng sẽ ở bên cậu, chăm sóc cậu như cái cách cậu quan tâm tớ lúc này.
Mỗi lần Nguyên ốm, cậu ấy chỉ bâng quơ một vài câu khiến đôi khi tôi không phân biệt được thật hay đùa? Điển hình như hôm bạn bảo tôi dẫn xuống phòng y tế, hồi đó trong lòng tôi có lo lắng là thật, nhưng cũng có chút xíu hi vọng cậu ấy không sao, chỉ làm bộ để được đi lấy thuốc tẩy giun cùng tôi thôi.
Tiếc rằng, đời không như là phim.
Nguyên quả thật cần tới bác sĩ.
Bắp tay cậu ấy sưng tím trông rất đáng sợ, không hiểu đã bị thương bao lâu rồi? Tôi ngồi ở ghế đối diện xem bác sĩ chườm cho cậu ấy, thi thoảng bác sĩ cứ ấn mạnh mạnh hỏi Nguyên có đau không? Bạn lắc đầu, còn tôi thì thương bạn xót hết cả ruột.
Lúc về, mình tôi ôm hai bịch, một bịch thuốc tẩy giun của lớp 10N1, một bịch vài vỉ thuốc bác sĩ kê cho Nguyên.
Cậu ấy đi bên cạnh tôi, rất đủng đỉnh.
-"Đáng nhẽ bị chấn thương một cái cậu phải bảo với quản lý để anh ấy chở tới bệnh viện lớn chứ? Để lâu nhỡ mưng mủ ra thì sao?"
Tôi càu nhàu, Nguyên ghé cái mặt sát vào mặt tôi, hớn hở hỏi.
-"Cậu lo cho tớ hả?"
-"Ai thèm."
-"Kiều này, tớ đói quá."
Cậu ấy hơi nhăn mặt, tôi như bị bỏ bùa sốt sắng kéo bạn ra quán gỏi cuốn gần trường, vẫn ngồi ở phòng cũ, khẩn trương gọi đồ ăn, còn đích thân cuốn cho cậu ấy những miếng thật nhiều rau cho mát ruột.
Nguyên nhìn đĩa gỏi tôi cuốn, cười cười hỏi vặn.
-"Rõ là cậu lo cho tớ, cậu còn chối?"
-"Đâu có, tớ đây đang là đại diện FC chăm sóc thần tượng của mình mà."
Tôi đáp, Nguyên búng nhẹ một cái vào vành tai tôi rồi bảo.
-"Vậy nhờ đại diện FC đút cho tớ ăn với, tay tớ đang bị đau mà."
Nếu đây đang là buổi họp FC thật thì chắc tôi sẽ bị ghen tỵ chết mất.
Cơ hội ngàn năm có một, chả có đứa fan girl nào hâm mà từ chối, nếu có chắc chỉ do mắc cỡ chút thôi, như tôi lúc này, trong lòng thì sướng râm ran nhưng ngoài miệng cứ nói đâu đâu.
-"Cậu đau có một tay thôi mà?"
-"Nhưng tay đấy là tay thuận của tớ."
Có người lý sự, tôi bỏ cuộc, tôi không tỏ vẻ phớt lờ được nữa.
Thực sự là, tôi còn cuồng cậu ấy nhiều hơn rất nhiều so với tình cảm của một người hâm mộ, bởi vậy, chỉ cần thần tượng thích, xuống biển mò kim tôi cũng chịu huống chi chỉ vài miếng gỏi cuốn?
Tôi lần lượt giúp cậu ấy ăn hết đĩa, khác với Mẫn Tiên, mỗi khi được tôi cưng chiều chị thường làm mình làm mẩy kêu cái này mặn cái kia nhạt, Nguyên rất ngoan, tôi chấm gì cậu ấy cũng ăn được hết.
Tôi thích cái kiểu ăn của cậu ấy, từ tốn điềm đạm, hiếm khi phát ra tiếng động.
Tôi thích cả cái cách Nguyên chỉ ăn một nửa mỗi chiếc gỏi cuốn và luôn cố ý phần tôi nửa chiếc còn lại.
-"Cậu cứ nghỉ một chút, vẫn kịp giờ thi chung kết chọn King."
Tôi nhắc Nguyên, chỉ nhắc vậy thôi chứ tôi không hề lo lắng gì cả, vòng cuối thi nhảy mà, cậu ấy cầm chắc phần thắng trong tay.
Chỉ là, không ngờ Nguyên bảo.
-"Tớ xin rút rồi, King khối mười năm nay là Thái."
-"Là do Thái xin cậu sao? Thái thích Ánh Dương?"
Ngày ấy ở quán karaoke, ánh mắt Thái nhìn Misu đã khiến tôi nghi nghi rồi.
Thế nhưng Nguyên lại phủ định.
-"Không phải, là vì cô ấy."
-"Cô nào?"
Tôi hỏi rất nhanh theo phản xạ, Nguyên chậm rãi đáp.
-"Cô gái của tớ, nếu như cô ấy không là Queen, tớ là King cũng chẳng có nghĩa lý gì."
Cô gái của cậu? Xem ra cô gái của cậu không phải là Ánh Dương rồi.
Tôi vừa loại đi được một đối thủ nhưng sao lại có một đối thủ khác nặng ký hơn thế này? Tôi ỉu xìu nằm bò xuống mặt bàn, ruột gan não nề khó tả.
Có người khẽ vỗ má tôi, ân cần hỏi han.
-"Cậu ghen hả?"
Ghen, ghen muốn lồng lộn lên ý, nhưng trước mặt thần tượng vẫn phải giữ thể diện.
-"Không, hâm à? Nhưng cậu giữ người ta thật kỹ vào nhé, đừng bao giờ công khai kẻo fan của cậu sẽ xé xác bạn đó ra thành trăm mảnh đấy."
Thực lòng trong thâm tâm câu vừa rồi của tôi có nghĩa là, cậu giữ người ta thật kỹ vào, đừng bao giờ công khai kẻo tôi lại phải mất công ngày đêm mò vào tường nhà bạn đó săm soi.
-"Cậu có xé xác cô ấy không? Cậu cũng là fan của tớ mà?"
Có chứ, tôi không có gan ném đá một mình nhưng nếu có cái nhóm cầu cho hai người chia tay nhanh chắc tôi xin tham gia đầu tiên.
-"Không đâu, tớ chúc phúc cho cậu."
Muốn vui lòng cậu ấy nên tôi phải dối lòng mình, thế nào mà bạn lại không hề vui như tôi tưởng tượng, mặt mũi đăm đăm khó chịu, còn kêu tay đau nhờ tôi lấy cái ví trả tiền hộ chứ.
Tôi đang dành dụm tiền để mua quà tặng Tết cho người thân nên đành bất đắc dĩ làm theo lời bạn.
Cái ví ở sâu trong túi quần cậu ấy, tôi hì hụi mãi mà chẳng rút được, khoảng cách giữa chúng tôi rất gần, nhịp tim của tôi tăng vọt không kiểm soát.
Lúc giật được ví ra, bối rối ngẩng mặt lên, trán tôi bị đập vào môi cậu ấy, mềm mềm, tê tê, đầu tôi trong phút chốc tưởng chừng muốn nổ tung, ngượng ngượng ngại ngại lủi xuống trả tiền.
Đêm đó, tôi như bị trúng tà, nằm trong chăn nhìn lơ đễnh ra ngoài cửa sổ, tay chốc chốc lại sờ lên trán, miệng chốc chốc lại cười tủm tỉm.
Tôi biết cười nhiều là không tốt, là sẽ bị Mẫn Tiên chửi con điên, nhưng tôi không sao mà kiềm được.
Thực sự là nó xao xuyến lắm luôn ấy! Ai đó phải tưởng tượng tới cảm giác được idol vô tình thơm trán mới hiểu được tâm trạng tôi lúc này.
Hơn thế nữa, với tôi, cậu ấy không chỉ là idol, cậu ấy còn là "crush".
Tôi "crush" Nguyên rồi, "crush" nặng, "crush" từ lúc nào cũng chả rõ nữa.
Tối ngày hễ rảnh ra tôi lại vào những trang liên quan tới cậu ấy hóng tin.
Nguyên so với một vài nghệ sĩ hoạt động lâu năm có thể chưa đông fan bằng, nhưng lượng fan cuồng thì thực sự chả kém cạnh ai cả.
Nhất cử nhất động của cậu ấy đều được chú ý, chỉ cần cậu ấy đứng gần bạn nữ nào một chút cũng sẽ đều có ảnh chụp trộm.
Trong gần năm chục bức ảnh mới cập nhập, có hai bức của tôi, một bức chúng tôi cùng đứng trú mưa, một bức là xuống phòng y tế.
Ban đầu tôi hơi lo, sợ nếu mọi người phát hiện ra việc cậu ấy thân với tôi hơn bình thường sẽ bị săm xoi, nhưng run rủi thế nào đợt này mọi sự chú ý đều đổ về bức ảnh hậu trường quảng cáo mà Misu quay sang thơm má Nguyên.
Bức ảnh trở thành chủ đề nóng, Misu lại nổi tiếng thêm một chút, tất nhiên theo nghĩa tiêu cực.
Bạn bị fan cuồng Nguyên bôi bác thậm tệ, căn bản tại ảnh đó tình tứ quá hại ối đứa tức nổ đom đóm mắt.
Tôi lúc mới liếc qua cũng gai gai, nhưng tự an ủi chỉ là giả thôi nên chả sao.
Vả lại tôi biết rõ, cô gái của Nguyên không phải Ánh Dương.
"Kiều, cậu chưa đưa thuốc giảm đau cho tớ."
Tin nhắn xuất hiện bất thình lình trên màn hình điện thoại, tự nhiên tôi thấy vui lạ, đầu óc không còn bị vướng bận bởi những tin tức linh tinh, mỉm cười nhắn lại.
"Tớ quên rồi, mai tớ mang nhé!"
"Cậu quên thật hay cậu cố ý cầm về để