Có đôi khi bị cậu bắt nạt, tớ thấy rất ấm ức.
Có nhiều lúc muốn đánh cậu một trận, nhưng hễ đối diện với ánh mắt trìu mến của cậu, tớ lại chần chừ.
Vừa rồi cậu mới chỉ khẽ cười thôi mà, cớ sao tớ thấy gương mặt cậu còn bừng sáng hơn cả những tia pháo? Và tớ lại bị cậu làm cho ngẩn ngơ, và rồi tớ lại quên sạch sẽ bao uất ức lâu nay, tớ thật vô dụng phải không?
Một trong những lần vô dụng điển hình của tôi là mặc dù còn giận Nguyên vụ khen gái xinh vô tội vạ nhưng không thể làm ngơ khi Devil Entertainment tổ chức bình chọn nghệ sĩ trẻ của P547 được yêu thích nhất.
Bởi lẽ lần này không đơn giản là vote vui, đọ xem nghệ sĩ nào nhiều fan mà người thắng cuộc còn được hưởng mức ăn chia tốt hơn đối với tiền cát-xê họ kiếm được.
Khác với Mẫn Tiên hoạt động độc lập và nhận toàn bộ tiền thù lao thì Nguyên luôn chỉ được nhận một phần ít ỏi, số còn lại thuộc về công ty quản lý.
Bởi vậy nên tôi, một fan girl chân chính, sẽ cố gắng hết khả năng có thể để ủng hộ thần tượng.
Tôi bình chọn cho Nguyên từ rất sớm, thời gian còn lại thì đăng bài dạo trong các nhóm và nhắn tin nhờ các bạn khác bình chọn cho cậu ấy.
Có rất nhiều fan tích cực như tôi nên chỉ sau một tuần bình chọn, số phiếu của Nguyên đã gấp mười lần người đứng thứ hai là Trường, Thái đứng ở vị trí số ba với một con số vô cùng khiêm tốn.
Tôi sung sướng chụp màn hình công lao của fandom nhà mình, tôi vừa chụp xong gửi vào nhóm để ăn mừng thì thấy vài bạn gửi lại ảnh với một con số rất khác kèm icon tức giận.
Hơi hoang mang, tôi tải lại trang đó, không thể tin được, chỉ trong chưa đầy một phút số phiếu của Thái đã vượt xa Nguyên, trên các diễn đàn fan Nguyên và fan Thái cãi nhau loạn xạ.
"Anh Giám Thị Thái hack vote, sống bẩn dễ sợ."
"Này, ăn nói cho cẩn thận nhé.
Ai thèm hack? Là fandom bọn tôi rủ nhau vote chung một giờ cho các người lác mắt thôi.
Thần tượng của chúng tôi có chất giọng thiên tài phải hơn ai đó không biết hát chứ nhỉ?"
"Vâng, thiên tài đến mức phát âm tiếng Anh sai té le, tiếng Pháp nửa chữ không biết, ở bên Hàn nhiều năm mà giao tiếp vẫn bập bẹ.
Cho rap một bài chắc thở không ra hơi."
"Giỏi ngoại ngữ chứ có gì ghê gớm mà căng? Ai có quốc tịch Pháp chả giỏi ngoại ngữ.
Thái mà sinh ra ở châu Âu như thằng Nguyên Ngu Ngốc Ngờ Nghệch thì tiếng Ả Rập cũng chấp nhé!"
Tôi ghét đọc những bình luận khẳng định như đúng rồi kiểu đó.
Chẳng đâu xa, chính tôi cũng sinh ra ở Pháp, cũng theo quốc tịch cùng mẹ từ nhỏ nhưng về nước lâu lâu chữ nghĩa liền bay tứ tung hết rồi.
Đằng này Nguyên vẫn có thể giao tiếp thành thạo nghĩa là cậu ấy không hề tầm thường.
Tôi thần tượng Nguyên không chỉ bởi những tài năng vượt trội mà còn vì bản lĩnh kiên cường cứng cỏi.
Khác với Nguyên, mỗi lần nhớ mẹ tôi có thể làm nũng ba, và nếu như tôi có vô tình nhắc tới cậu bạn của mình, ba thường thở dài bảo.
-"Một đứa trẻ phải bươn trải từ nhỏ, quả thật không dễ dàng."
Tôi biết chứ, ngoài việc ăn chia không công bằng thì tôi còn biết Nguyên rất hay bị quản lý đánh vì những lý do khá buồn cười, kiểu như không giành được hợp đồng quảng cáo hay lỡ đăng ký học thêm quá nhiều mất thời gian chạy show.
Trái ngược với Thái biết quỳ xuống xin xỏ, Nguyên rất lì, mà càng lì thì càng gây ngứa mắt, càng ăn hành nhiều.
Nghĩ hơi bực bực, cũng xót crush nữa nên tôi nhắn tin hỏi thẳng.
"Cậu dẻo mỏ lắm cơ mà? Cứ nịnh ông quản lý một câu thì chết ai? Giống như cái cách cậu khen các bạn nữ xinh đó."
Rất lâu sau cậu ấy mới hồi âm.
Nguyên giải thích hồi nhỏ mỗi khi đi biểu diễn dạo nhận được tiền ba lại cảm ơn khách nên dần dần cậu ấy hình thành thói quen.
Nếu là khách nam sẽ cảm ơn quý ngài hào phóng, nếu là khách nữ sẽ cảm ơn quý bà hoặc quý cô xinh đẹp.
Tôi chợt hiểu ra xinh đẹp ở đây không có nghĩa tán tỉnh bay bướm như Alex bôi bác, không phải một lời khen về ngoại hình mà đơn giản chỉ là một lời ca ngợi lịch thiệp đến những vị khách nữ có tâm hồn đẹp.
Nguyên phải tập đêm nên cậu ấy không thể nhắn tin lâu với tôi.
Ngược lại Alex với Mẫn Tiên buôn dưa khủng khiếp luôn.
Có lần tôi khuyên Tiên tiết lộ với Alex chị chính là người bạn chat lâu nay của cậu ấy, sau đó Alex sẽ xúc động nghẹn ngào, hai người ôm nhau thắm thiết rồi hẹn hò.
Tuy nhiên chị gạt đi liền, chị muốn Alex phải tự nhận ra cho nó lãng mạn cơ.
-"Dạo này con Misu bị đình chỉ học kể cũng buồn mi ạ, bớt đi một đứa nhìn tao bằng ánh mắt ghen tỵ."
Con người bà này đa di năng thật đấy, tay gửi icon mặt cười cho Alex mà mồm vẫn tám với tôi về Misu được.
Mẫn Tiên tuy ngông nhưng tính phổi bò, trái ngược với Misu hiền lành dễ thương cơ mà tối ngày lên trang cá nhân bóng gió.
Mỗi lần như vậy fan Misu lại được dịp lôi Tiên ra chửi tưng bừng, sự việc bị bóp méo thành Misu là người hùng dám đứng lên chống lại tiêu cực trong thi cử còn Tiên chỉ là một kẻ tiểu nhân chuyên đi đâm chọt.
Vụ việc được đẩy lên đỉnh điểm khi Misu đăng ảnh cánh tay rỉ máu kèm dòng trạng thái.
"Nếu có kiếp sau, tôi xin phép không đầu thai làm một người chính nghĩa."
Fan Misu lo lắng cho thần tượng nên lập hội đi chiến khắp nơi gây sức ép lên Mẫn Tiên.
Những tưởng phía Tiên phải có động thái giảng hoà hoặc hối lỗi, ai ngờ mụ ấy vào hẳn tường nhà Misu bình luận.
"Tao ủng hộ, mày nên cân nhắc để đầu thai làm một con bò.
P/S: Nhanh lên, chanh sả ớt tao đã trồng đủ rồi, thiếu mỗi mày thôi!"
Không biết vì cay Mẫn Tiên hay vì thương fan mà Misu quyết định không tự tử nữa, hết thời gian bị đình chỉ vẫn đi học như thường.
Ngày đầu tiên Misu quay trở lại trường học vừa tròn ngày thứ mười tôi nhận được hoa hồng từ Alex, sợ Mẫn Tiên phát hiện ra nên tôi đợi tới lúc chiều tan học các bạn về hết mới dám đi vứt.
Tiếc thay lần này có một bạn mãi không về, cứ thích ở lại đùa cợt tôi.
-"Nếu bây giờ cậu đi thì sẽ ra sọt rác lúc 5 giờ 45."
-"Sao...sao cậu biết?"
-"Thì dựa trên tốc độ dịch chuyển của cậu thôi, đơn giản mà."
Alex huênh hoang đáp, tôi đâu hỏi cái đó, tôi hỏi vì sao cậu ta biết tôi vứt hoa cơ mà.
Cậu ta mới liếc qua đã biết bài thực hành môn Tin của tôi bị sai ba chỗ chứ, thông minh như thế liệu có giải quyết được vụ của Nguyên và Thái không nhỉ? Sau khi nghe tôi kể lể, Alex hỏi đầy khinh bỉ.
-"Kiều Anh muốn tớ giúp tên bịp bợm kia hack phiếu?"
-"Tớ không thèm chơi bẩn.
Thái mới là người hack, tớ chỉ muốn cậu trả lại số phiếu thực cho cậu ta.
Thế nào, cậu làm được không?"
-"Tuỳ thuộc vào việc bây giờ cậu có thời gian rảnh đi xem phim với tớ không?"
Chỉ xem một bộ phim thôi mà cứu vãn được tình thế thì hời quá, bởi vậy tôi và Alex thoả thuận rất nhanh.
Cậu ta đồng ý đi lối tắt vắng người, chúng tôi thậm chí còn chui qua bụi hồng phía sau vườn trường mà thế nào vẫn bị phát hiện.
-"Cậu đi đâu?"
Nguyên lạnh mặt hỏi, tôi chưa kịp trả lời thì Alex đã xông tới khoác vai tôi cợt nhả rằng hai đứa đang hẹn hò.
Tôi đẩy Alex ra, lắp bắp bảo.
-"Không...không phải hẹn hò...là đi xem phim."
Tôi dặn Nguyên giữ bí mật cho bọn tôi rồi đi theo Alex.
Cơ mà chẳng thể bước xa vì cổ tay đang bị ai đó nắm chặt.
Tay trái của tôi bị Nguyên giữ khư khư, tay phải thì bị Alex cố gắng lôi đi, tự nhiên tôi như con rối giữa hai người bọn họ.
-"Nếu cậu ở lại, thoả thuận của chúng ta kết thúc."
Alex doạ, Nguyên cũng ghê gớm chẳng kém.
-"Nếu cậu đi với Alex, tớ sẽ ghét cậu."
Ghét