Cậu cũng vậy.
Cậu cũng chính là những gì đẹp đẽ nhất trong thanh xuân của tớ.
Cảm ơn vì đã ở bên tớ trong suốt những năm tháng ấy, cùng tớ trải qua đủ cung bậc cảm xúc thời niên thiếu.
Cái thời cắp sách đến trường nhiều khi vui vui lắm, nhưng cũng có những lúc buồn dữ dội.
Buồn vì chỉ một bộ phim thôi cũng đủ khiến người ấy giận to.
Niềm an ủi duy nhất của tôi sau vụ đó là Alex đã đột nhập thành công vào hệ thống bình chọn để điều chỉnh số phiếu về số thực, giành lại vị trí chiến thắng cho Nguyên.
Khi bằng chứng về vote ảo được công khai trên mạng, Thái và fan của bạn một mực phủ nhận, họ cố gắng lấy lại niềm tin của cộng đồng mạng bằng cách đổ vạ cho Nguyên hack vote của Thái nhằm hạ bệ đối thủ.
Thật giống cái cách bạn vu khống tôi tỏ tình với bạn.
Ai cũng nói Thái hiền khô nhút nhát, công nhận nhát đến nỗi làm việc gì cũng phải che giấu lấp liếm, cơ mà giấu được cả thiên hạ chứ sao giấu nổi lương tâm mình.
-"Là đứa nào giúp Nguyên Anh?"
Mẫn Tiên thắc mắc, tôi nói bừa.
-"Em không biết, chắc có fan giỏi máy tính."
-"Ừ, mi chuẩn bị minishow cuối tháng mười hai cho tao nhé.
Tao đã lên dàn ý chi tiết hết rồi, mi chỉ việc bám sát triển khai thôi."
Mụ ấy quẳng cho tôi quyển sổ lên kế hoạch rồi chạy biến đi chơi.
Ôi bà chị của tôi, hẳn là chi tiết quá cơ, tận ba gạch đầu dòng!
"-Địa điểm: Càng hoành tráng càng tốt.
-Vé: Miễn phí.
-Quà tặng: Độc đáo."
Dù sao thì cả năm chị mới có một minishow của riêng mình nên tôi cố gắng dốc toàn tâm toàn lực.
Mỗi ngày sau khi làm bài tập về nhà xong tôi lại cặm cụi tính toán.
Việc tìm địa điểm thường mất công nhất nhưng với Tiên thì lại quá dễ bởi mẹ chị sở hữu rất nhiều bất động sản, bố trí một sân khấu có sức chứa lớn làm minishow cho con gái là chuyện nhỏ như con thỏ.
Việc của tôi chỉ là lo phần trang trí, lên kịch bản chương trình và làm quà tặng "độc đáo" đúng như căn dặn.
Tiên hài lòng với hầu hết những thứ tôi chuẩn bị, từ gam màu đỏ chủ đạo đến light stick phát sáng phần tên Mẫn Tiên, chỉ riêng phần quà tặng khi tôi đề xuất in dụng cụ học tập có hình chị thì bà ấy kêu đặt thêm cả đồ dùng in hình Misu.
Ban đầu tôi chưa hiểu lắm, đến hôm diễn ra minishow mới ngộ ra dụng ý của mụ.
Thực ra fan của nghệ sĩ này đi show của nghệ sĩ khác là chuyện hết sức bình thường, nhưng vấn đề là Misu ghét Tiên nên khi thấy fan mình tới coi Tiên biểu diễn bạn hậm hực ghê lắm.
Ngay tối đó đã viết trạng thái bóng gió rồi, đến sáng hôm sau khi báo chí lên bài rầm rộ máu sân si liền nổi như mưa giông, tới trường gặp Nhã Thanh liền mừng rỡ buôn chuyện.
-"Dễ sợ, hát như bò rống mà cũng học đòi.
Minishow mà nó làm tớ tưởng như kỉ niệm mười năm hoạt động nghệ thuật."
-"Ôi thật đấy, giọng hay cỡ như cậu với Thái còn phải cố gắng khiêm tốn học tập mà con này chưa gì nhà nó đã mua bài đẩy nó lên mây rồi."
-"Tớ đoán chắc nhà nó cũng thuê người đến dự chứ cái loại đấy làm gì có fan? Một sự lố bịch không hề nhẹ!"
Đúng lúc tôi với Tiên đang đứng ở cổng trường ăn kem chứ, tôi lo Tiên cáu cơ, ai ngờ mụ cười tươi như hoa đến bên Thanh và Misu, vỗ vai từng bạn một rồi chân thành thổ lộ.
-"Các mày thông cảm, nhà tao làm gì có gì ngoài điều kiện?"
Dứt lời, bóc thêm cái kem nữa hí húi ăn.
Vừa mới mút được chút xíu thấy bóng Alex liền dúi ngay sang cho tôi, dùng khăn mùi soa duyên dáng chấm chấm khoé môi, dịu dàng đi về phía bạn.
Chỉ đi thôi, chạm mặt nhau xong liếc một cái chứ không dám bắt chuyện, chả hiểu vẻ bạo dạn thường ngày của mụ biến đâu rồi? Alex cũng lạ lùng, bạn chat cả ngày với chị nhưng tới trường lại không hề có biểu hiện gì, ngược lại với một đứa như tôi thì suốt ngày dùng lời ong bướm.
Rủ đi ăn vặt, rủ đi chơi, rủ học nhóm, đỉnh điểm nhất là gửi tin nhắn gạ tôi làm bạn gái, ngay cái lúc tôi và Mẫn Tiên đang thư thả trong bồn tắm.
-"Ai đó?"
Chỉ một câu hỏi bâng quơ cũng khiến tôi sợ muốn rớt tim ra ngoài, dường như sự bối rối của tôi đã lọt vào mắt Tiên, mụ ấy nhào qua giật điện thoại.
Vì lo cho an nguy của bản thân mình, tôi cố gắng giữ thật chắc, làm ra bộ thẹn thùng.
-"Chuyện riêng của em, chị tôn trọng chút đi."
Bà ấy tuy cười đểu nhưng không làm khó tôi nữa.
Đợi chị thay áo quần về phòng tôi liền lén lút xoá tin nhắn của Alex.
Bỗng dưng tôi thấy mệt mỏi, suốt đêm đó tôi không thể ngủ được.
Tôi không muốn sống cuộc sống đầy rẫy những dối trá, tôi không muốn mỗi khi nhận được tin nhắn lại lo nơm nớp.
Tôi đã làm gì sai? Sao tôi phải khổ thế? Sao tôi không chặn quách cái dãy số đáng ghét đó đi? Đúng vậy, chỉ cần chặn là xong mà!
Ngặt nỗi, có người chẳng chịu tha cho tôi.
Chặn số này bạn có số khác, chặn số khác xong lại có số khác nữa, chặn xong số khác nữa thì chính tôi lại bị người ta rình rập chặn trên đường đi mua cơm trưa.
-"Sao cứ tránh tớ vậy? Làm bạn gái của tớ có gì không tốt? Tớ thích cậu mà.
Cực thích luôn."
Thích tôi nhưng không hề để ý đến cảm nhận của tôi, thích tôi nhưng vẫn chat rất nhiều với chị tôi, vậy thích tôi ở điểm gì?
-"Cậu biết chị gái tớ không?"
-"Tớ biết, tớ chat cùng cậu ấy suốt."
Gì vậy? Trong khi Mẫn Tiên vẫn cứ nghĩ Alex chưa nhận ra chị thì cậu ấy đã biết tỏng từ lâu rồi.
Alex còn bảo chỉ thích trò chuyện trên mạng thôi chứ không muốn gặp chị ngoài đời vì Tiên là mẫu con gái nổi bật có nhiều người theo đuổi, Alex ngại phiền phức.
-"Tớ chẳng có điểm gì thu hút bằng Tiên cả."
-"Có chứ, cậu mong manh, dịu nhẹ và tinh khiết.
Cậu khiến cho con trai cứ mơ mộng về cậu mãi không thôi, khiến cho họ có cảm giác muốn che chở cậu.
Còn Tiên thì...nói như nào nhỉ? Tiên là tri kỉ của tớ, nhưng chỉ dừng lại ở đó thôi.
Tiên mạnh mẽ và không cần đàn ông bảo vệ."
Không phải đâu, Alex nhầm rồi, Mẫn Tiên ngoài cứng trong mềm, miệng bô bô thế nhưng còn hay tủi thân hơn tôi.
Tôi rất muốn kể cho Alex nhiều chuyện về chị, tiếc rằng chẳng cần tôi nói chị cũng có lúc mềm yếu, cũng dễ tổn thương, thì chị từ đâu tiến tới đứng trước mặt tôi và cậu ấy, nhàn nhạt bảo.
-"Cậu nói rất đúng, đàn ông trên thế giới này đều muốn bao bọc nó!"
Đó là một trong những lần hiếm hoi Mẫn Tiên rơi nước mắt ngay trong sân trường, chỉ cách căng tin mấy mét.
Đó cũng là lần đầu tiên chị bỏ bữa trưa đã hẹn trước với tôi không kèm theo lời giải thích.
Chị không chia sẻ bất cứ chuyện gì với tôi nữa, không sang tranh bồn tắm với tôi, thậm chí ở chung một nhà nhưng luôn cố ý tránh mặt tôi.
Thế giới của tôi bỗng chốc u ám lạ thường.
Tôi cố gắng nhắn tin hàn gắn với chị như cái cách tôi vẫn đang kiên trì làm với Nguyên, nhưng vô ích.
Cả hai người bọn họ đều không cần tôi nữa, khác với tôi họ đều có rất nhiều người yêu quý.
Cuộc sống của tôi không có họ thật buồn, nhưng cuộc sống của họ không có tôi thì đâu hề hấn gì.
Thấy tủi thân nên tôi dừng lại không nhắn tin nữa, ngày ngày chìm đắm trong tập kịch bản của mình và những môn thi cuối kỳ.
Học chăm đâm ra kết quả rất tốt, lần đầu tiên tổng điểm thi các môn của tôi lọt vào top mười toàn khối, vừa được nhận học bổng cao vừa được thưởng đi du lịch cùng ba mươi bạn khác có kết quả học tập xuất sắc nhất kỳ đó.
Mẫn Tiên đứng thứ hai hệ N và đứng thứ ba toàn khối.
Alex dẫn đầu hệ V nhưng khi tính điểm xếp hạng chung thì chỉ xếp thứ hai do điểm năng khiếu của Nguyên quá cao.
Chuyến xe đưa chúng tôi rời thành phố hôm thứ bảy, tôi cứ nghĩ giống ở lớp mình mọi người hay cao su nên đến chỉ đến trước lúc xe chạy năm phút.
Lúc tới thì các bạn đã ngồi kín hết bên trên, chỉ chừa hai hàng ghế cuối đối diện nhau mà Alex và Nguyên đang ngồi, mỗi hàng thừa một ghế.
Mặc dù Alex mời gọi, nhưng vì ánh mắt sắc lạnh của Tiên đang lia về phía này, tôi đành đánh liều ngồi cùng Nguyên.
Xe đi được một đoạn thì Alex níu áo để tôi quay ra phía đó.
-"Cậu chạy vội à? Trán nhễ nhại mồ hôi kìa!"
Bạn lấy ra túi khăn giấy ướt nhưng chưa kịp đưa cho tôi thì Nguyên đã đứng dậy lôi tôi bước ra ngoài.
Tôi tưởng bị đuổi, nhưng không phải, Nguyên chỉ muốn đổi chỗ thôi.
Cậu ấy nhét tôi vào chiếc ghế trong gần cửa sổ, còn mình thì ngồi chễm chệ ở ghế ngoài, cư nhiên thành vật cản giữa tôi và Alex.
Xong xuôi cũng chẳng thèm nói gì với tôi cả, chỉ đưa tay tìm tay tôi, lén lút nắm lấy thật chặt, rồi cứ thế lim dim ngủ suốt quãng đường đi.
Một ngày của nhiều năm sau đó, tôi cũng nắm tay cậu ấy ngồi ở chiếc xích