Editor: Song Ngư || Beta-er: NgáoTrong chớp mắt, Tô Hi đã chạy thật xa.
Nàng không những giận mà còn cực kỳ tức giận. Vừa nhớ tới thời gian trước lúc Vệ Phong không trở về, nàng lo lắng sợ hãi, mỗi ngày đều sống trong âu lo, mà hắn thì đã tính kế hết thảy cả rồi, nhưng chỉ không nói sự thật cho nàng biết, nghĩ thế nên nàng tức giận không thôi. Hắn có biết lúc nàng nghe nói hắn bị thương thì có bao nhiêu lo lắng không? Sao hắn không thể nghĩ cho nàng chứ?
Sau khi Tô Hi chạy ra khỏi thư phòng thì cũng không về phòng, dù sao nếu nàng về phòng thì cũng sẽ gặp Vệ Phong, vì thế nàng xoay người đi tới phía sau giàn hoa.
Vệ Phong chỉ ra khỏi thư phòng chậm hơn một bước, nhưng đã không thấy bóng dáng của tiểu cô nương đâu.
Hắn về phòng xem thử nhưng cũng không thấy Tô Hi bên trong, nên hỏi nha hoàn đứng cửa. Nha hoàn chỉ thấy Tô Hi đi về phía sân sau, nhưng vị trí cụ thể thì không biết. Vệ Phong gật đầu, chỉ xem như Tô Hi giận dỗi vô cớ, vì thế cũng không để trong lòng, mà ngồi trên giường sát cửa sổ đọc sách đợi nàng tự mình quay về.
Nhưng đợi mãi đến một canh giờ mà vẫn không thấy bóng dáng của Tô Hi đâu.
Vệ Phong nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài cửa sổ, trời đã chập tối, âm âm u u, nói vậy là tuyết sắp rơi rồi. Hắn đặt quyển sách trong tay xuống, mặc thêm chiếc áo choàng màu đen viền lông cáo rồi đi đến sân sau.
Sân sau của Vân Tân Trai rất rộng lớn, xây giàn hoa, vườn hoa, núi giả và cái ao vuông. Tuy nói nơi này rất lớn, nhưng liếc mắt một cái cũng có thể nhìn thấy hết. Vệ Phong tìm hết xung quanh nhưng vẫn không thấy bóng dáng Tô Hi đâu. Hắn lại đi ra đằng sau xích đu dưới giàn hoa, ngày thường Tô Hi thích đến hai nơi này nhất, đáng tiếc bên dưới trống không, không một bóng người.
Vệ Phong khẽ cau mày, kêu Lý Hồng quay về hỏi thử xem Tô Hi đã về phòng chưa.
Không bao lâu thì Lý Hồng quay lại, lắc đầu nói: “Tuyết Trúc bảo phu nhân không có trong phòng ạ.”
Vừa không ở sân sau, cũng chẳng ở trong phòng, chẳng lẽ nàng đi đến sân sau của Vương phủ sao?
Đúng là không phải không có khả năng này. Vệ Phong luôn biết tính tình của cô nhóc kia nóng nảy, có chuyện gì là phải vừa dỗ vừa xoa, nếu không nàng sẽ tức giận ngay. Huống hồ việc này xác thật là lỗi của hắn, không kịp thời báo cho nàng biết, nàng tức giận hắn cũng đúng thôi.
Hắn kêu Lý Hồng dẫn mấy hạ nhân đến sân sau của Vương phủ tìm kiếm, Vương phủ rộng lớn như vậy cũng không đến mức lạc mất nàng.
Sau nửa canh giờ, Lý Hồng quay lại và nói: “Thế tử gia, tiểu nhân đã tìm khắp cả phủ rồi nhưng vẫn không tìm được Thế tử phu nhân.”
Lúc này, trời bên ngoài đã tối, tuyết mịn bay tán loạn, hệt như rải muối. Nhiệt độ ban đêm lại lạnh lẽo, nếu ở bên ngoài cả đêm thì chẳng phải là chuyện đùa. Sắc mặt Vệ Phong không tốt lắm, hắn cầm cái đèn sừng dê trong tay Lý Hồng, đi ra ngoài nói: “Đã tìm khắp cả phủ rồi sao? Những sân khác trong phủ đã hỏi hết chưa?”
Lý Hồng đáp: “Ký An Đường và bên Nhị phòng còn chưa hỏi ạ, tiểu nhân có hỏi qua chỗ của Đổng trắc phi nhưng phu nhân không ở đó.”
Lý Hồng tất nhiên không dám nói Thế tử phu nhân và Thế tử gia đang giận dỗi nhau, miễn để người khác phải chê cười, chỉ nói phu nhân bị rơi mất đồ, hỏi Đổng trắc phi có thấy không. Lý Hồng thấy Thế tử phu nhân không ở trong sân Đổng trắc phi thì lập tức quay trở về.
Vệ Phong bảo: “Kêu thêm vài người tiếp tục tìm, nếu vẫn không tìm được nữa thì đi hỏi cả phủ.”
Lý Hồng vội gật đầu, sắp xếp người tiếp tục tìm kiếm.
Tuyết rơi ngày càng nhiều, tuyết đọng ban ngày còn chưa hoà tan, chẳng mấy chốc mà lớp tuyết khác đã bao phủ lên. Ánh trăng chiếu vào trên nền tuyết, phản chiếu ánh sáng trắng rõ ràng. Nếu không phải bước chân vội vã trên nền tuyết trắng thì cũng đúng là lúc tuyệt đẹp để ngắm tuyết.
Hạ nhân ở Vân Tân Trai bận bịu nửa ngày, gần như lật hết cả sân sau một lần, đến khoảng giờ Hợi mà vẫn chưa tìm được Tô Hi. (Giờ Hợi: 9 giờ – 11 giờ tối)
Nếu Ký An Đường và Nhị phòng cũng không có thì rất có khả năng nàng đã ra khỏi phủ. Nhưng mọi ngõ ngách trong phủ đều có người trông coi, sao nàng có thể yên lặng không nói tiếng nào mà ra ngoài được? Huống chi bây giờ ra phủ thì nàng có thể đi đâu?
Vệ Phong suy nghĩ, dặn dò Lý Hồng: “Chuẩn bị ngựa, ta ra ngoài một chuyến.”
Lý Hồng đang định lui xuống, một bà tử mặc vải thô sốt ruột chạy tới, vui mừng nói: “Tìm được rồi, tìm được phu nhân rồi.”
*
Lúc Vệ Phong cả người đầy sương gió đi tới nhĩ phòng, Tô Hi đang co người trong đống củi sau bếp, vừa mới tỉnh ngủ.
Nàng cũng rất thông minh. Thời tiết bên ngoài giá rét, chỉ có nơi này là ấm áp nhất, cả ngày đều đun nước ấm cho bể tắm, nàng một mình trốn ở nơi này. Người bên ngoài sốt ruột tìm nàng, tất nhiên không ai rảnh đi đến đây, cả ngày trôi qua thế mà không ai phát hiện ra nàng.
Nếu không phải bà tử kia lo bếp lửa bị tắt mà ghé sang nhìn thử, chỉ sợ cũng sẽ không phát hiện ra nàng.
Vốn Tô Hi giận dỗi với Vệ Phong, sau đó bọn họ lại không tìm thấy nàng, nàng cũng xấu hổ tự mình trở về, đúng là quá mất mặt. Vì thế nàng lập tức chạy đến đây. Có lẽ chỗ này quá ấm áp nên ngồi một hồi thì nàng không chống đỡ được cơn buồn ngủ, dựa vào củi rồi mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Ai mà biết ngủ một giấc lại tới tận bây giờ.
Cánh cửa mở rộng ra, bên ngoài ồn ào. Tô Hi xoa mắt, chỉ thấy Vệ Phong đứng bất động trước cửa, yên lặng nhìn nàng. Nàng nhớ lại chuyện ban ngày, đôi mắt mơ màng ngái ngủ cuối cùng cũng tỉnh táo lại, nàng mím môi, đứng dậy phủi lớp bụi trên chiếc váy mã điện (1) màu xanh ngọc, không nói tiếng nào mà lách qua người hắn rồi đi ra cửa. Nàng vẫn còn đang giận dỗi đấy.
Mọi người thấy đã tìm được Thế tử phu nhân rồi, sợ bóng sợ gió một hồi, ai nấy đều thở phào một hơi. Lý Hồng bảo mọi người giải tán, ai nên làm gì thì làm cái đó. Vân Tân Trai khi nãy vẫn còn