Editor: Song Ngư || Beta-er: NgáoCó lẽ do đã ngủ say, ngoài miệng thì nàng bảo còn đang giận, nhưng cánh tay lại ôm chặt lấy hắn, hai mắt nhắm nghiền, Tô Hi lầm bầm một lúc, sau đó không lên tiếng nữa. Vệ Phong cảm thấy nàng cực kỳ đáng yêu, bèn giơ tay lên khẽ nhéo mũi nàng, nàng nhíu mày, rồi xoay mặt vùi vào trong lồng ngực của hắn, tránh đi sự làm phiền của hắn.
Vệ Phong nhớ tới cảnh hôm nay cả nhà tìm nàng khắp một lượt, không kìm được mà lật người nàng đè dưới người, sau đó cúi đầu xuống cắn đôi môi anh đào của nàng. Cũng may nàng không tuỳ hứng chạy ra phủ, bằng không hắn nhất định sẽ tét mông nàng một trận. Tuy là như thế, nhưng mà sợ bóng sợ gió một hồi cũng thật sự khiến người ta khó chịu.
Đúng là tiểu cô nương không làm người ta bớt lo lắng được.
Có điều Vệ Phong nhớ tới những gì nàng nói hôm nay, hắn chống cằm, nghiêng người sang một bên, nhìn người đang ngủ say trong bóng đêm, bên môi không khỏi nở một nụ cười nhẹ.
Đúng là lần đầu tiên hắn nghe được nàng nói những lời thẳng thắn như thế.
Sáng hôm sau, lúc Tô Hi tỉnh lại thì phát hiện Vệ Phong không chỉ nằm ngủ trên giường mà còn ôm chặt nàng nữa. Nàng vội chui ra khỏi trong lòng hắn, định đuổi hắn xuống giường. Nàng đã nói đang giận dỗi thì phải giận cho trót. Sao có thể dễ dàng tha thứ cho hắn thế được?
Mặt Vệ Phong không đổi sắc, “Tối qua là nàng ôm ta.”
Tô Hi mới không thèm tin, chẳng lẽ nàng xuống đất ôm hắn sao? Nàng trề môi, nói: “Vậy đêm nay chàng tiếp tục ngủ dưới đất đi, để xem thiếp có còn ôm chàng nữa không?”
Ngủ dưới sàn một lần là đủ rồi, tất nhiên Vệ thế tử không muốn nằm thêm lần nữa. Vệ Phong kéo cô nhóc vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve tóc của nàng, nói: “Nàng còn giận ta sao?”
Tô Hi gật đầu: “Ừm.”
Dáng vẻ rất là đương nhiên.
Vệ Phong cong môi, “Vậy làm sao Ấu Ấu mới nguôi giận đây?”
Tô Hi không hé răng. Thật ra, nàng chỉ muốn sau này nếu hắn còn gặp chuyện như vậy nữa thì đừng gạt nàng là được.
Đúng lúc Ngân Nhạn và Ngân Hạc đi vào mặc quần áo cho nàng. Vệ Phong thay quần áo xong thì nhận chiếc khăn lau mặt từ Tuyết Trúc. Hai người rửa mặt xong thì ngồi vào bàn dùng bữa sáng.
Đầu bếp ở phủ Tấn Vương có thói quen bỏ rất nhiều gia vị vào, nên sáng thường làm mấy món như măng xào, ngói sen chua cay. Tô Hi ăn không quen, nên Vệ Phong lập tức kêu người tìm một đầu bếp ở quận Ngô, đặc biệt nấu mấy món Tô Hi thích ăn, bởi vậy bữa sáng nàng mới ăn nhiều thêm một chút.
Vệ Phong gắp một miếng sủi cảo thuỷ tinh bỏ vào chén của nàng, thấy nàng nghiêm mặt không nói câu nào thì như có thể nhìn thấu suy nghĩ của nàng, hắn bèn sờ đầu nàng, giọng nói khẽ khẽ chỉ hai người nghe được: “Ta đồng ý với nàng, sau này có xảy ra chuyện gì cũng sẽ nói với nàng.”
Tô Hi hơi ngạc nhiên, sao hắn biết suy nghĩ của nàng? Sau nàng lại chẹp miệng, không tin lời hắn nói cho lắm.
Vệ Phong cười nhẹ, “Đừng giận nữa, ừm hửm?” Hắn nói chữ cuối cùng rất nhỏ, nha hoàn đứng xung quanh đều không nghe được, chỉ thấy Tô Hi nhanh chóng đỏ mặt, sau đó