Editor: Song Ngư || Beta-er: NgáoTô Hi nhìn về phía nha hoàn đang xấu hổ ngồi bên mép giường, không hề đoán trước mà hỏi: “Ngươi đang làm gì đó?”
Cả người Tuyết Trúc cứng đờ, nhìn về phía Tô Hi. Có lẽ nàng ta không đoán được Tô Hi sẽ về sớm như vậy nên bèn hoảng loạn trong giây lát, nhưng ngay sau đó lại nhanh chóng bình tĩnh, cúi người với Tô Hi và nói: “Bẩm phu nhân, áo của Thế tử gia có một chỗ bị bung đường chỉ, nô tỳ đang may lại ạ.”
“Không phải trong phủ có tú nương chuyên dụng sao, sao ngươi lại phải may vá xiêm y?” Tô Hi tiến lên, đẩy cửa sổ ra đi vào rồi xoay người hỏi.
Tuyết Trúc cúi đầu nói: “Thế tử gia không thích người khác đụng vào xiêm y của ngài ấy, nên thường ngày nếu xiêm y của ngài có bị gì thì cũng đều do nô tỳ và Tuyết Tình may vá ạ.”
Lời này chính là một câu hai nghĩa, đã cho thấy nàng ta không phải là “Người khác”, lại ám chỉ chuyện này không phải là lần đầu, điều này đã khiến Tô Hi khó chịu. Tô Hi lẳng lặng nhìn nàng ta rồi dời mắt xuống nhìn chiếc áo trên tay của nàng ta, ung dung hỏi: “Bung đường chỉ chỗ nào?”
Tuyết Trúc nói: “Bẩm phu nhân, là chỗ cổ tay áo ạ.”
Tô Hi cực kỳ chướng mắt bông tuyết và lá trúc trên cổ tay áo kia. Nàng không phải là người vô lý, cũng không phải là người có lòng dạ hẹp hòi, hoặc là cô nương hay ghen, nhưng hôm nay nàng nhìn Tuyết Trúc thế nào cũng không vừa mắt. Trong lòng nàng nghẹn muốn chết, giống như có thứ gì đó sắp trồi lên nhưng nàng không muốn để mất thân phận trước mặt nha hoàn, bèn nói: “Chiếc áo này rõ ràng có hoa văn thị đế, tại sao ngươi lại thêu bông tuyết và lá trúc lên?”
Trên mặt của Tuyết Trúc lúc này mới lộ ra vẻ khác thường, chẳng qua bởi vì nàng ta cúi đầu nên Tô Hi không nhìn rõ biểu cảm trên mặt nàng ta. Nàng ta nói: “Nô tỳ cảm thấy hoa văn lá trúc hợp với màu sắc của chiếc áo hơn ạ, nếu phu nhân không thích thì nô tỳ sẽ tháo ra.”
Không hổ là nha hoàn của Vệ Phong, nói chuyện cũng tránh nặng tìm nhẹ như vậy. Tô Hi không phải quan tâm đến chuyện thích hay không thích, mà là ở hàm nghĩa của bông tuyết và lá trúc này. Nàng ta thêu hai thứ này ở trên đồ của Vệ Phong làm gì? “Tuyết Trúc”, ý là muốn giờ phút nào Vệ Phong cũng mang theo nàng ta theo bên cạnh sao?
Tô Hi cảm thấy thật ghê tởm, nếu hôm nay nàng không về trước thì chỉ sợ không thấy được cảnh này, tất nhiên cũng sẽ không chú ý tới trên tay áo của Vệ Phong lại có thêm hai hình thêu này. Cho dù nàng có chú ý tới thì cũng sẽ không nghĩ đến là “Tuyết Trúc”.
Tô Hi nghĩ đến chuyện Vệ Phong mặc quần áo thêu tên người thì có một loại phản cảm không nói thành lời…………Huống hồ tâm tư của Tuyết Trúc đối với Vệ Phong lại rõ như ban ngày. Trước đây nàng luôn cảm thấy hai nha hoàn Tuyết Trúc và Tuyết Tình đều hiểu lý lẽ, có chuyện gì cũng rất đáng tin nhưng không nghĩ tới là do đối phương chôn giấu quá sâu.
Tô Hi có hơi bực mình, nếu trước đây Tuyết Trúc đều cất giấu trong lòng, vậy tại sao lần này lại không nhịn được nữa?
Dù sao gần đây Tuyết Trúc đối với Vệ Phong thật sự quá mức ân cần.
Tô Hi nhìn nàng ta, hiếm khi lạnh lùng nói: “Không cần, đã thêu xong rồi thì cứ để vậy đi.”
Tuyết Trúc cúi người với Tô Hi, định đưa áo đi giặt. Bỗng Tô Hi cản nàng ta lại và nói: “Trước tiên không cần giặt, cứ để ở trong phòng đi.”
Tuyết Trúc nhìn Tô Hi, chần chừ nói: “Quần áo của Thế tử gia đều là thay ra rồi giặt ngay ngày ấy, nếu giặt muộn thì sợ Thế tử gia không vui ạ.”
Tô Hi bỗng nhớ tới tại sao nàng không thích Tuyết Tình và Tuyết Trúc rồi. Hai người này chỉ xem Vệ Phong là chủ tử, cho dù là sau khi nàng vào nhà thì các nàng cũng chỉ nghe lời của mỗi Vệ Phong. Tuy rằng nàng cũng có thể sai bọn họ nhưng các nàng mang lại cho Tô Hi một cảm giác…Nói thế nào nhỉ? Giống như là vì nể mặt Vệ Phong nên mới cam lòng để nàng sai bảo.
Trước đây Tô Hi không để những chuyện như này trong lòng, chỉ cho là nàng mới về nhà, tình cảm chủ tớ với các nàng không thân thiết nên mới có vẻ xa lạ như thế. Bây giờ nghĩ lại, nó lại không phải là thế. Nếu từ đầu Tuyết Trúc đã yêu thương Vệ Phong, mà Vệ Phong lại lấy nàng thì sao nàng ta có thể thân thiết với nàng được cơ chứ?
Tô Hi thấy Tuyết Trúc làm lơ lời nàng nói mà cứ khăng khăng đem quần áo ra giặt. Nàng mím môi, giọng nói cũng kiên định hơn, “Ta bảo ngươi buông ra.”
Tuyết Trúc dừng một lát. Trước giờ Tô Hi luôn dịu dàng nhỏ nhẹ với hạ nhân, rất hiếm khi tức giận. Bây giờ Tuyết Trúc thấy nàng không giống như đang nói giỡn thì cũng nghe lời đặt áo về lại đầu giường, cong gối nói: “Tuyết Túc tuân mệnh, mong phu nhân bớt giận.”
Sau khi Tuyết Trúc rời khỏi, Tô Hi nhìn chằm chằm chiếc áo gấm trên đầu giường kia, càng nhìn càng chướng mắt. Nàng quyết định mắt không thấy thì lòng đỡ phiền mà cách xa giường ra. Sau đó nàng Ngân Nhạn lấy chiếc đàn Lục Ỷ ra rồi ngồi bên trên giường mỹ nhân bên cửa sổ mà khảy đàn.
Lúc đầu Tô Hi phiền não nên đàn không hề theo quy luật, chỉ đơn giản để phát tiết. Ngay cả bản thân nàng cũng không thể nghe nổi. Sau đó nàng nhìn đến nhạc phổ của Phàn tiên sinh, thế nên dần dần ổn định lại tâm trạng, nghĩ không thể làm hư cây đàn tốt như vậy được, cuối cùng cũng bắt đầu nghiêm túc khảy đàn.
*
Lúc Vệ Phong trở về thì thấy cảnh này. Tiểu cô nương của hắn ngồi bên cửa sổ, gương mặt nghiêng xinh đẹp, ánh mắt trời chiếu lên người nàng bọc thành một vòng viền nhung màu vàng, nhìn hết sức mềm mại.
Vệ Phong không lên tiếng, dáng người cao gầy dựa và lạc địa tráo rồi tập trung nhìn nàng.
Đợi sau khi nàng đàn xong một khúc nhạc, Tô Hi cất đàn Lục Ỷ đi, thoáng nhìn ra thì lúc này mới thấy Vệ Phong đã về. Nàng ngẩn người, sau đó vẻ mặt không đổi mà dời mắt đi.
Không thèm