Editor: Song Ngư | Beta-er: NgáoLệ Diễn? Chiêu Dương Điện là tẩm điện của hậu cung, sao Lệ Diễn có thể đến đó được? Tô Hi lộ vẻ khó hiểu. Khi nãy nàng tưởng người trong điện là Vệ Phong, bây giờ cẩn thận nghĩ lại thì có lẽ do “định kiến” gây rối. Người cung tì kia bảo Vệ Phong ở Bồng Doanh Điện, đúng lúc dáng người của Lệ Diễn và Vệ Phong cũng tương tự nhau, đều cao gầy đĩnh đạc, có điều Lệ Diễn nhìn cường tráng hơn Vệ Phong một chút.
Lúc đó trước mắt có một bức bình phong chắn ngang nên nàng nhìn không rõ, vì vậy mới hiểu lầm người bên trong là Vệ Phong.
Vệ Phong nhìn ra sự khó hiểu của nàng, khẽ véo lòng bàn tay mềm mại của nàng, từ từ nói: “Lệ Diễn đến đây tìm Lệ An Nghi, vô ý đi nhầm phòng.”
Tô Hi chớp mắt. Lệ Diễn đâu phải tên ngốc, sao còn đi nhầm phòng nữa chứ?
Tô Hi nhìn dáng vẻ bình tĩnh, chẳng có gì ngạc nhiên của Vệ thế tử thì trong đầu loé sáng, bỗng sực tỉnh ra. Chẳng lẽ không phải là Lệ Diễn đi nhầm phòng, mà là…….Biểu cảm trên mặt nàng đã giải thích hết thảy, Vệ Phong cong môi, không phủ nhận cũng không gật đầu. Hắn lau mồ hôi trên trán của nàng bởi vì cơn ác mộng, nói: “Nàng đừng nghĩ vớ vẩn nữa. Cơ thể có chỗ nào khó chịu không? Nếu nàng không sao thì ta lập tức đưa nàng về phủ.”
Trên thực tế, Vệ thế tử đúng thật là chưa làm gì.
Sau khi hắn rời khỏi Bồng Doanh Điện thì giữa đường gặp Lệ Diễn. Lúc đó gã đang nói chuyện với một cung nhân, cung nhân hỏi hắn tại sao không vào trong thì hắn bảo trong điện không có người. Cánh tay Lệ Diễn bị thương, đúng lúc cần phải tìm một nơi không người để băng bó, bởi vì tin lầm lời nói của Vệ Phong nên gã đã vào Bồng Doanh Điện.
Chuyện kế tiếp giống như những gì Tô Hi nhìn thấy.
Tô Hi thấy Vệ Phong muốn đi, bèn nhanh chóng ôm lấy cánh tay hắn, vội vàng nói: “Chàng kể mọi chuyện cho thiếp trước đi đã……”
Vệ Phong nhìn lướt qua nha hoàn trong phòng, tuy hầu hết đều là là người thân cận bên cạnh Tô Hi nhưng chuyện này không phải chuyện nhỏ. Hắn búng trán nàng một cái, dỗ dành: “Trên đường đi ta sẽ kể nàng nghe. Ngoan nào, mang giày vào rồi chúng ta về phủ.”
Tô Hi hiểu chuyện, cũng không hỏi tiếp nữa mà ngoan ngoãn khom người mang giày vào, rất tự động ôm lấy tay của Vệ Phong rồi cùng hắn đi ra noãn các.
Bên phía này, các phu nhân thế gia ai nấy dẫn nữ nhi của mình về, trong Chiêu Dương Điện chỉ còn lại Lưu Hoàng Hậu và Dự Vương phi.
Cùng với Phó Nghi đang quỳ gối cúi đầu bên dưới.
Lúc ấy Hoàng Hậu dẫn nhóm mệnh phụ về, từ xa nhìn thấy một nam tử đi ra khỏi Bồng Doanh Điện, lúc đến gần thì phát hiện Phó Nghi cũng ở bên trong, sắc mặt đỏ hồng, tóc tai rũ rượi. Trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, cảnh tượng lại thế này nữa, không cần nghĩ cũng biết là có chuyện gì xảy ra.
Sắc mặt của Dự Vương phi lập tức trở nên xanh mét.
Lưu Hoàng Hậu cũng kiêng dè thanh danh hoàng thất, trước khi tan tiệc cũng sai người đưa các mệnh phụ ra khỏi cung. Tuy rằng Lưu Hoàng Hậu và Dự Vương phi đến xử lý kịp thời nhưng vẫn bị một số mệnh phụ nhìn thấy.
Chuyện này không thể nghi ngờ gì chính là cơn sóng lớn trong lòng bọn họ.
Dự Vương thế tử phi tài danh lan xa, trong trắng thanh lịch vậy mà lại có gian tình với nam tử khác? Chỉ tiếc tên nam tử kia đi nhanh qua nên bọn họ không thấy rõ mặt được, nếu không nhất định là có trò hay rồi.
Bên phía này, Dự Vương phi Tống thị nhìn về phía Phó Nghi, vẻ mặt đầy giận dữ, không kìm được mà cất cao giọng: “Ngươi nói cho ta biết đây là chuyện thế nào?”
Lúc trước Dự Vương phi vẫn luôn thích Phó Nghi, rất hài lòng với đứa con dâu này, lúc Vệ Uyên thờ ơ với nàng ta thì Tống thị cũng rất nhiều lần khuyên bảo Vệ Uyên đến Bảo Tương Trai xem nàng ta. Nhưng thích bao nhiêu thì bây giờ thất vọng bấy nhiêu. Tống thị nghĩ đến vừa rồi có nhiều người ở đây như thế mà quần áo Phó Nghi không chỉnh tề đứng ở trong điện thì lập tức trong lòng xấu hổ không thôi.
Nhất thời tức giận quá mức, trước mắt Dự Vương phi tối sầm, bỗng ngã ngồi ở trên ghế, suýt chút nữa tức đến ngất xỉu.
Phó Nghi cúi đầu nên không nhìn rõ được biểu cảm của nàng ta, giọng nói thì lại thút thít oan ức, “Mẫu thân bớt giận, con dâu cũng không biết tại sao lại thế này…….Vốn dĩ con dâu ở cạnh Hi muội muội, quần áo Hi muội muội bị bẩn nên kêu con đến Bồng Doanh Điện đợi, còn muội ấy đến noãn các thay quần áo. Con đợi một hồi, không biết sao lại ngủ thiếp đi, lúc tỉnh lại, lúc tỉnh lại thì…..”
Nàng ta như vô tình đẩy mọi việc lên người Tô Hi.
Quả nhiên, giọng nói của Dự Vương phi lạnh lùng, “Tấn Vương thế tử phu nhân? Nàng ta đâu, gọi nàng ta tới đây.”
Hoàng Hậu vẫn yên lặng nãy giờ bỗng ngước mắt lên nhìn về phía Phó Nghi.
Trong chốc lát, một cung tì mặc xiêm y màu xanh đi vào, khuỵu gối nói: “Bẩm Vương phi, Tấn Vương thế tử và Tấn Vương thế tử phu nhân đã về rồi.”
Dự Vương phi Tống thị nhíu mày. Bên kia, Khương ma ma bước tới, ghé sát nói dăm ba câu với Hoàng Hậu. Chỉ thấy gương mặt của Hoàng Hậu nương nương trầm lặng, vẫn luôn giữ vẻ bình tĩnh chứ không nổi giận đùng đùng như Dự Vương phi. Có lẽ bởi vì Phó Nghi không phải là con dâu của bà nên chỉ lấy góc độ người ngoài nhìn vấn đề.
Sau khi Khương ma ma nói xong, Lưu Hoàng Hậu vẫy tay, ánh mắt dừng trên người Phó Nghi, ung dung nói: “Sao ta nghe Khương ma ma nói Tô Hi vẫn luôn ở lại trong noãn các chứ không đi qua Bồng Doanh Điện nhỉ?”
Phó Nghi khựng người lại, ngước mắt nhìn về phía Khương ma ma bên cạnh Lưu Hoàng Hậu.
Khi nãy sau khi Vệ Đức Âm ngủ, Khương ma ma ôm con bé đi. Phó Nghi cũng tưởng bà ấy đã rời đi, không nghĩ tới thế mà bà ấy âm thầm quan sát hết mọi thứ.
Phó Nghi cúi đầu, suy nghĩ trong đầu rối tung, bàn tay siết chặt váy đã trở nên lạnh lẽo. Ngay cả bản thân nàng ta cũng không ngờ tới, người bước vào đáng lẽ phải là Vệ Phong bỗng biến thành Lệ Diễn. Nàng ta biết rõ đã nhầm người rồi nhưng bởi vì hương đốt trong điện có tác dụng thúc đẩy tình thú, nàng ta có thể kiềm chế nhưng Lệ Diễn lại không chịu được, gã đẩy nàng ta lên giường rồi xoay người đè lên.
Sức mạnh của nam nhân và nữ nhân khác nhau, đặc biệt là lúc Lệ Diễn đã mất đi lý