Editor: Song Ngư | Beta-er: NgáoPhó Nghi cũng đã biết trước sẽ có một ngày như này, chẳng qua là sớm hay muộn mà thôi. Cho dù là nàng ta có gài bẫy được Vệ Phong thì sau này Vệ Uyên cũng sẽ chẳng bỏ qua cho nàng ta. Nhưng mà nàng ta không nghĩ tới, hưu thư lại đi cùng với một chén canh phá thai.
Phó Nghi lùi về sau, cuối cùng cũng không giữ được vẻ bình tĩnh trên mặt nữa, sắc mặt còn trắng hơn cả hưu thư. Nàng ta nói: “Nương, đây là tôn nhi của ngài……”
“Đừng gọi ta là nương.” Dự Vương phi không hề có biểu cảm gì mà ngắt lời, ánh mắt liếc ngang người Phó Nghi, hệt như chẳng muốn nhìn thêm nữa. Khác biệt một trời một vực với dáng vẻ thân thiết dễ gần ngày trước. “Có phải là tôn nhi hay không trong lòng ngươi hiểu rõ. Uyên ca nhi đã kể mọi chuyện cho ta nghe rồi, ngươi còn muốn gạt ta đến khi nào? Ta nghĩ chẳng phải do Lệ Diễn gài ngươi mà là hai người các ngươi lén gian díu với nhau đúng không? Ngươi còn mặt mũi gọi ta là nương sao? Vệ gia ta không cần một đứa con dâu không biết xấu hổ như ngươi, càng không cần một đứa con hoang không rõ nguồn gốc.”
Dự Vương phi nhớ tới lúc trước khi Phó Nghi được chẩn đoán là có thai thì bà còn rất vui vẻ, bây giờ hệt như đang sống sờ sờ mà bị người ta vả mặt một cái vậy.
Lòng Phó Nghi càng ngày càng chùng xuống, đang định bào chữa cho bản thân. Nhưng hai ma ma bên kia đã bước tới, trong tay là chén thuốc đầy màu đen có hoạ tiết hoa thuỷ tiên màu nhạt. Một người giữ chặt cánh tay nàng ta, còn người kia bưng chén lên đổ vào miệng nàng ta.
Phó Nghi quay đầu đi không chịu uống, nhìn Dự Vương phi và nói: “Nương, ngài tin con đi. Con với Lệ Diễn chưa từng……”
Nàng khựng lại, tất nhiên không nói nên lời câu tiếp theo.
Chỉ trong phút chốc, Dự Vương phi lạnh nhạt ra lệnh: “Tiếp tục đổ cho ta.”
Hai ma ma kia bẻ cằm của Phó Nghi ra, cầm chén thuốc mạnh mẽ đổ vào trong miệng nàng ta.
Phó Nghi giãy giụa phản kháng nhưng sao đọ được với sức của hai bà tử được. Nước thuốc theo cổ họng rồi vào trong bụng của nàng ta khiến nàng ta dần ngừng phản kháng, trơ mắt nhìn xà ngang nóc nhà trân trân, hệt như không còn sức sống nữa. Cuối cùng hai bà tử buông nàng ta ra, hơn nửa chén thuốc đã đổ vào bụng, còn nửa phần còn lại thì đổ ra ngoài. Cơ thể nàng ta không đứng vững, lảo đảo ngã trên đất, không tự chủ giơ tay che phần bụng đã nhô lên của mình, cả cánh tay đều run lên.
Dự Vương phi đứng dậy, bình tĩnh đi qua trước mặt nàng ta, cũng chả thèm liếc mắt một cái.
Bên ngoài sân hoàng hôn đã dần buông xuống, chiều hôm mờ ảo, bị màn đêm đè trôi từ từ đến đường chân trường, trời cũng bắt đầu tối đi.
Phó Nghi ngồi trên xe ngựa về phủ Khánh Quốc Công, trong bụng hơi nhói lên, lúc đầu nàng ta còn chịu đựng được, cuối cùng cơn đau ngày càng tăng khiến trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh, tay chân lạnh ngắt, nàng ta chỉ cảm thấn dưới người có một dòng chất lỏng ấm áp chảy ra.
Chiếc váy vải lanh gấp nếp màu trắng xanh bị nhuộm đẫm màu đỏ máu, chiếc thảm dưới chân cũng nhanh chóng bị thấm đỏ. Hai nha hoàn hồi môn của Phó Nghi sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, chưa ai thấy tình huống như bây giờ cả, các nàng cũng bị phủ Dự Vương đuổi đi, bây giờ cũng hoảng sợ đến lóng ngóng tay chân, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, hoàn toàn không biết phải nên làm gì cho phải.
Phó Nghi co người lại nằm trên giường, nửa người dưới đau đến chết lặng, nàng ta cắn chặt môi dưới, cảm giác có thứ gì đó đang chảy ra từ trong thân thể mình. Nàng ta khép đôi mắt lại, một giọt nước mắt tràn ra từ khoé mắt.
Cuối cùng xe ngựa cũng chạy đến cổng của phủ Khánh Quốc Công, người trong phủ cũng đã biết chuyện nhưng chỉ có mỗi Phó Thiếu Vân đi ra đón nàng ta. Phó Thiếu Vân nhanh chóng nhảy lên xe ngựa kéo tấm màn đen ra, khi nhìn thấy một vũng máu dưới người Phó Nghi thì giật bắn mình, nói: “Nghi tỷ nhi!”
Phó Nghi miễn cưỡng mở to mắt lên, nàng ta giơ một bàn tay lên, nắm chặt tay áo hoạ tiết bát bảo văn màu vàng của Phó Thiếu Vân, “Ca ca……Cứu muội……” Cứu con của muội với.
Phó Thiếu Vân nhìn hai nha hoàn ngồi co ro trong một góc, bây giờ không rảnh để chấp nhất với các nàng, y bế Phó Nghi lên rồi nhanh chóng chạy vào trong phủ.
Mặc dù là vậy nhưng đứa con của Phó Nghi vẫn không giữ được.
Lúc nàng ta tỉnh dậy, điều đầu tiên làm đó chính là giơ tay sờ lên bụng mình, quả nhiên chỗ đó trống rỗng, không còn gì cả.
Phủ Khánh Quốc Công gây ra một chuyện gièm pha như vậy, phu nhân Khánh Quốc Công chỉ trích Mai thị rất nặng nề, đổ lỗi bà ta không biết cách dạy nữ nhi. Sau đó là lôi chuyện cũ nhiều năm trước ra nói, lời trong ý ngoài đều oán trách Mai thị, đương nhiên Thế tử gia phủ Khánh Quốc Công là phụ thân của Phó Nghi cũng không tránh thoát được.
Phu nhân Khánh Quốc Công nói: “Nhìn đứa con dâu mà con cưới xem, nàng dạy nữ nhi như thế sao, đúng là thể diện của Phó gia mất sạch rồi! Bây giờ bị phủ Dự Vương đưa hưu thư, lại đẻ non nữa, còn bị truyền tin bê bối với người khác nữa, cả đời này của con bé bị huỷ hoại cả rồi!”
Mai thị đau lòng cho nữ nhi, từ sau khi Phó Nghi trở về thì vẫn khóc mãi không ngừng. “Nương bây giờ nói mấy lời này có ích gì nữa sao? Nghi tỷ nhi cũng đã như vậy rồi, người không thể quan tâm con bé trước hay sao? Đáng thương Nghi tỷ nhi của ta, nhất định là Lệ Diễn phủ Lư Dương Hầu ép buộc con bé, bằng không sao con bé có thể…….Ngày đó nên giết Lệ gia mà, dám huỷ hoại Nghi tỷ nhi của ta.”
Phu nhân Khánh Quốc Công bị Mai thị nói ào ào đến nhức đầu, ngã ngồi trên ghế bát tiên, nhất thời có hơi khó thở.
Cuối cùng vì danh tiếng của phủ Khánh Quốc Công, phu nhân Khánh Quốc Công và phụ thân của Phó Nghi là Phó Cử phải đứng ra làm chủ, đưa Phó Nghi đến một ngôi chùa nhỏ bên ngoài.
Bất chấp sự phản đối của Mai thị, sáng sớm ngày hôm sau, Phó Nghi vẫn bị dẫn lên cỗ kiệu đưa đến chùa Thiện Âm ngoài thành.
*
Phủ Dự Vương vừa mới bỏ Phó Nghi chưa đến hai tháng thì đã bắt đầu kiếm một cô nương khác cho Vệ Uyên.
Chuyện Chiêu Nguyên Đế lập trữ đang đến hồi căng thẳng, tất nhiên phủ Dự Vương muốn tìm một thông gia đáng tin, tốt nhất là có thể nói chuyện được trước mặt Chiêu Nguyên Đế.
Nhìn tới nhìn lui, cuối cùng nhìn trúng nữ nhi Lữ Huệ Xu của phủ Uy Viễn tướng quân. Tuy Lữ Trì không