Editor: Song Ngư || Beta-er: Ngáo
Trong khoảnh khắc đó Tô Hi suýt chút nữa đã muốn quay bước trở về.
Chẳng qua Ân thị vừa quay đầu thấy được nàng nên kêu lên một tiếng Ấu Ấu làm nàng muốn giả vờ không phát hiện cũng không được.
Tô Hi đành phải gồng mình đi lên trước mặt Ân thị và Tô Chỉ, mạnh mẽ xem nhẹ đôi mắt sáng quắc phía trước đó. Nàng đứng trước mặt Tô Chỉ, nương nhờ thân hình to lớn của Tô Chỉ để che chắn cho bản thân, khi không nhìn thấy được Vệ Phong nữa thì nàng mới tự tại hơn nhiều, nàng ngửa đầu nói với Tô Chỉ: "Nhị ca đi đường nhớ tự chăm sóc cho bản thân nhé, mọi việc đừng quá cậy mạnh. Nghe nói chỗ biên quan rất lạnh, huynh nhớ mặc nhiều xiêm y lên, có việc gì thì nhớ thảo luận với phụ huynh, điều quan trọng nhất là phải bảo vệ bản thân........"
Nàng vẫn mãi lải nhải chưa xong.
Tô Chỉ cả người đồ lính càng thêm có vẻ cao lớn, đứng trước mặt Tô Chỉ quả nhiên chắn hết tầm nhìn. Hắn duỗi tay yêu chiều xoa ấn đường của Tô Hi, gương mặt lạnh lùng giãn ra, cũng lộ ra vài phần ý cười, nói: "Ấu Ấu, có chuyện gì thì cứ viết thư cho huynh, sau khi nhận được huynh sẽ nhanh chóng trả lời."
Tô Hi gật đầu không ngừng, nhưng cuối cùng vẫn rất luyến tiếc, mỗi lần ca ca hoặc phụ thân xuất chinh thì nàng đều rất lo lắng. Cũng may lúc này nàng biết được kết quả, phụ thân và Nhị ca không chỉ đánh lui được ngoại tộc mà còn bình định được phản loạn trong vài toà thành trì ở biên quan, bởi vì lập được công lớn nên Nhị ca được Chiêu Nguyên Đế rất đánh giá năng lực, thế là cũng đề bạt Nhị ca lên, không tới mấy năm liền phong Nhị ca là Thiếu tướng.
Ân thị lại nói Tô Chấn vài câu. Sau đó bởi vì đến thời gian, ngoài thành tiếng kèn đã nổi lên nên Tô Chấn và Tô Chỉ xoay người lên ngựa, rồi từ biệt cùng gia đình.
Ân thị nhìn theo hai người rời đi, người còn chưa đi xa mà hốc mắt bà đã nhịn không được mà đỏ ửng.
Bởi vì Tô Hi biết được kết quả cuối cùng cho nên lúc này cũng không lo lắng lắm, chỉ có hơi luyến tiếc mà thôi. Nàng nhìn mấy bóng dáng phía trước, Vệ Phong cưỡi ngựa đi đằng trước nhất, thân hình thẳng, mắt cũng nhìn thẳng, nhìn rất lạnh lùng tôn quý. Nhưng ai có thể nghĩ tới hắn chính là tên dê xồm như vậy chứ?
Tô Hi chu môi, nhớ tới chuyện kia thì liền bực mình.
Nhờ mấy lần Vệ Phong giúp đỡ nàng rất nhiều nên ấn tượng của nàng với hắn vất vả lắm mới thay đổi được, ai mà biết hắn........
Ân thị đi được hai bước, xoay người lại thấy Tô Hi vẫn đứng im tại chỗ không nhúc nhích thì gọi: "Ấu Ấu, con đang nhìn gì thế?"
Tô Hi vội vàng quay đi, sau đó nhanh chân đuổi kịp theo bước của Ân thị, nói:"Nương, con đang nhìn Nhị ca và phụ thân ạ."
Ân thị nghe vậy thì giữa mày lại hiện ra vẻ buồn sầu, lại nói với nàng: "Phụ thân và Nhị ca con chắc chắn sẽ bình an trở về thôi."
Tô Hi gật đầu, "Nhất định ạ."
Sau khi Tô Chấn và Tô Chỉ xuất chinh thì Tô Hi lo lắng Ân thị một mình sẽ buôn nên thường dẫn Bách ca nhi đến Thu Đường Cư nói chuyện với Ân thị. Tô Bách Vũ không còn kỳ quái như khi nhỏ nữa, có thể cùng người thân nói được một hai câu, hơn nữa còn rất hiểu chuyện, biết được tâm tình của tổ mẫu không tốt nên ở trước mặt Ân thị cực kỳ ngoan ngoãn, hơn nữa thằng bé lớn lên rất đẹp trai, là một đứa nhóc môi hồng răng trắng, nếu ngồi trước mặt người khác thì y như tiểu đồng tử trước mặt Bồ Tát vậy, cho dù không nói lời nào cũng làm người ta yêu thích vô cùng.
Có Tô Bách Vũ làm bạn nên Ân thị cũng đỡ buồn hơn, lại càng thêm yêu thương đứa cháu trai này.
Tô Lễ đến bây giờ vẫn không chịu cưới tục huyền, nhưng cứ thế mãi thì cũng không phải cách, Bách ca nhi càng lúc càng lớn, không thể mãi không có nương được.
Thế là Ân thị bắt đầu lựa chọn các cô nương cho Tô Lễ, cũng coi như để bản thân mình có chuyện làm, không đến mức mỗi ngày nhớ mong chồng và con thứ hai.
Vào đầu tháng Tư, Lục ca Tô Vũ của Tam phòng đính hôn, đối phương đúng là chị em tốt của Tô Hi, Tam cô nương Úc Bảo Đồng của phủ Vinh Quốc Công.
Đối với chuyện này thì Tô Hi cũng không bất ngờ lắm, chỉ vì nàng vẫn biết Úc Bảo Đồng sẽ trở thành Lục tẩu của mình.
Tam phu nhân Úc thị là con gái nhỏ của Vinh Quốc Công Úc Trọng Bình, Tô Vũ lớn hơn Úc Bảo Đồng 4 tuổi, là biểu ca của nàng ấy.
Lục đường ca của nàng đã thích Úc Bảo Đồng từ lâu, nhớ có một hồi trong tiệc mừng thọ của Tô lão thái gia thì Úc Bảo Đồng cũng có tới. Tô Vũ từ xa nhìn người ta mà cử động cũng không động, cho đến khi ánh mắt của Úc Bảo Đồng nhìn sang thì mặt huynh ấy mới đỏ bừng lên, vội vàng giấu đầu lòi đuôi dời tầm mắt đi.
Lục đường ca này của Tô Hi tuy ngày thường nhìn tuỳ tiện cứ sang sảng thích cười, nhưng khi gặp được cô nương mình thích lại thất bại ngay. Mỗi lần huynh ấy thấy Úc Bảo Đồng đều đỏ mặt, mồm mép thao thao bất tuyệt ngày thường lập tức biến thành như người câm, thấy người ta thì liền trốn ngay, thế cho nên một thời gian dài Úc Bảo Đồng đều tưởng rằng Tô Vũ thật sự ghét nàng, có thành kiến gì với nàng.
Lần đính hôn này là do Tô Vũ tự mình nói với Tam phu nhân Úc thị, cũng may hai nhà môn đăng hộ đối, vả lại phủ Vinh Quốc Công là nhà mẹ đẻ của Úc thị nên việc hôn nhân này rất thuận lợi mà thành công.
Tô Hi vừa nhớ tới đôi này thì nhịn không được mà giương khoé miệng lên.
Sau khi Lục đường ca và Úc tỷ tỷ thành thân thì bị Úc tỷ tỷ nắm chặt trong lòng bàn tay, đừng nói là thiếp thất mà ngay cả nha hoàn thông phòng cũng không chịu thu, toàn tâm toàn ý chăm sóc cho Úc tỷ tỷ. Người khác nói huynh ấy sợ vợ nhưng huynh ấy chỉ cười trừ, cũng chẳng để bụng.
Sau khi đính hôn thì Úc Bảo Đồng không thể tuỳ tiện ra cửa nữa, cũng không thể tới phủ Tướng quân, dù sao sang năm phải thành thân rồi nên tránh để người khác bàn tán. Tô Hi hẹn Úc Bảo Đồng gặp ở bên ngoài Ngự Hoà Lâu, bánh ngọt Vạn Phương Trai là nổi danh nhất ở đây, nàng thấy Tô Bách Vũ không được ra ngoài hồi lâu nên cũng dẫn Tô Bách Vũ theo, gọi mấy món điểm tâm thằng bé thích, rồi đưa cho hắn một quyển số độc (1), để nó vừa ăn vừa chơi còn nàng thì nói chuyện riêng với Úc Bảo Đồng.
(1) Số độc: hay bây giờ gọi là Sudoku.
Úc Bảo Đồng hai má đỏ ửng, tuy cố gắng tỏ ra như ngày thường nhưng vẫn không thể giấu được vẻ thẹn thùng của cô nương sắp gả. Nàng ấy nói: "Chuyện này do bố mẹ tỷ quyết định, lúc họ nói chuyện với tỷ làm tỷ cũng sợ muốn chết."
Tô Hi cầm bánh hoa hồng trên cái đĩa màu