Editor: Song Ngư || Beta-er: Ngáo
Trên hành lang rất yên tĩnh, vừa rồi còn có tiếng người đến đến đi đi, nhưng lúc này lại không có tí tiếng động nào cả.
Tô Hi không biết là Vệ Phong đã bao hết toàn bộ. Nàng vừa lo lắng lúc Vệ Phong đi vào có bị người khác nhìn thấy hay không, vừa không thể nói lý lẽ mà chu cái miệng nhỏ lên, nàng cảm thấy những lời nói của Vệ Phong đây chính là trả đũa, vừa ăn cướp vừa la làng.
Hắn hôn nàng rồi mà còn muốn nàng giải thích gì nữa chứ?
Tô Hi đứng yên tại chỗ, sau lưng là tấm bình phong hoa văn bốn mùa, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc nhìn hắn, nói: "Ngày đó Đình Chu biểu ca sốt đến mơ hồ, muội coi như lần trước không xảy ra chuyện gì cả, cũng sẽ không nói với bất kỳ ai hết. Chỉ cần......Chỉ cần bây giờ huynh thả muội ra ngoài, sau này muội sẽ vẫn xem huynh là 'Đình Chu biểu ca'........."
Vệ Phong nghe nàng lải nhải xong thì ý cười nơi khoé miệng cũng biến mất, chỉ lạnh lùng nói: "Ấu Ấu."
Tô Hi vừa nghe hắn gọi mình như thế thì căng thẳng từ đầu tới chân, bây giờ Vệ Phong gọi nhũ danh của nàng càng gọi càng thuận miệng mà. Nàng nói: "Cái gì?"
Vệ Phong hỏi: "Nếu ta không muốn coi như chưa từng xảy ra thì sao?"
Tô Hi mím môi, không nói lời nào.
Vệ Phong liếc mắt nhìn nàng một cái, rồi từ từ nói: "Ngày ấy tuy rằng ta bị sốt nhưng đầu óc của ta không sốt đến nỗi mơ hồ."
Nói cách khác, lúc hắn làm những điều đó thật sự là có ý thức sao?
Tô Hi siết bàn tay nhỏ lại, cảm thấy hôm đó mình mắng Vệ Phong cũng không tệ tí nào, hắn đúng thật là tên dê xồm, đồ lưu manh.
Thấy nàng vẫn không nhúc nhích mà đứng ở đằng kia, khuôn mặt nhỏ bởi vì tức giận mà nghẹn đến đỏ bừng, không cần nghĩ cũng biết trong lòng đang mắng hắn. Vệ Phong dù bận vẫn ung dung nhìn nàng, lại cụp mắt nhìn vị trí bên cạnh mình, nói: "Lại đây."
Ý tứ không cần nói cũng biết.
Tô Hi vẫn đứng yên tại chỗ, lắc đầu nói: "Huynh muốn nói cái gì? Muội đứng chỗ này cũng có thể nghe được."
Vệ Phong thong thả ung dung "ồ" một tiếng, bên môi cong lên một độ cong, lấy hai lá thư nhà trong tay áo ra, đặt trên mặt bàn vuông sơn mài đỏ điêu khắc hoa văn đám mây. Bên ngoài bức thư vẫn còn vết sơn, chưa mở ra. Hắn nói: "Mấy ngày nay muội có nhận được thư nào từ biên quan không?"
Tô Hi từ từ trợn tròn đôi mắt. Nhị ca Tô Chỉ trước khi có nói rằng sẽ trả lời cho nàng, nàng đã viết vài lá thư gửi đến biên quan nhưng vẫn chưa từng nhận lại được lá thư nào cả. Nàng cứ nghĩ Nhị ca bận quá, mà bây giờ xem ra thì chẳng lẽ Nhị ca đã trả lời rồi nhưng trên đường lại bị Vệ Phong ngăn chặn lại?
Vệ Phong cụp mắt, nói lại lần nữa: "Lại đây."
Tô Hi chần chừ không quyết, một mặt muốn lấy lại lá thư nhà của Nhị ca, nhưng mặt khác lại sợ Vệ Phong làm chuyện gì.........Người này quả thật quá đáng, sao có thể sử dụng loại chuyện này mà uy hiếp nàng chứ? Tô Hi giãy giụa thật lâu, tiến lên phía trước một bước, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn dịch tới bên cạnh Vệ Phong, rồi ngồi xuống ở mặt sau bàn vuông, sau đó vươn tay cầm lấy hai lá thư trên bàn.
Tô Hi xoay đầu thấy Vệ Phong nhàn nhạt nhìn mình, nhưng không có ngăn cản thì tâm tình thoải mái hơn hẳn.
Hai lá thư nhà cách nhau cả nửa tháng, một lá là Tô Chỉ viết trên đường, một lá là sau khi hắn tới biên quan rồi viết. Nội dung trên lá thư cũng không khác nhau mấy, nửa phần trên là trả lời câu hỏi trong thư của nàng, còn nửa phần sau thì nói về sinh hoạt hàng ngày một chút. Mặc dù chỉ là mấy câu vô cùng đơn giản nhưng Tô Hi đọc xong cũng an tâm hơn không ít.
Tô Hi yên lặng siết hai lá thư nhà, cảm thấy ánh mắt trên đỉnh đầu càng ngày càng nóng rực, muốn coi như không có gì cũng không được. Nàng hỏi: "Vì sao thư nhà của Nhị ca ở chỗ của huynh chứ?"
Vệ Phong bắt gặp ánh mắt dò hỏi của nàng thì sắc mặt vẫn bình thường, không thấy hổ thẹn tí nào: "Đồ vật từ biên quan đưa vào kinh thành phải trải qua kiểm tra, ngay cả thư từ cũng vậy."
"Huynh........" Tô Hi sốt ruột đến mức lập tức đứng bật dậy, nhưng lại bị Vệ Phong nắm lấy cổ tay, nàng cố dùng sức hất ra nhưng lại không hất ra