Editor: Song Ngư || Beta-er: Ngáo
Sau khi về phủ thì Tô Hi trực tiếp chôn mình trong chăn, bọc kín mít ngay cả một sợi tóc cũng không để lộ.
Cứ vừa nhắm mắt thì liền nhớ tới hình ảnh Vệ Phong hôn nàng.
Tô Hi cắn môi, rõ ràng vừa rồi đã súc miệng bằng trà bạc hà rất nhiều lần nhưng trong miệng vẫn còn vương mùi vị của hắn. Đầu lưỡi tê tê đau, vừa rồi mới trở về còn nghe Ngân Nhạn hỏi sao môi nàng lại sưng lên, còn nàng thì cũng không dám soi gương, chỉ nói trên đường bị muỗi cắn, nhưng trong lòng thì mắng Vệ Phong mấy lần, hối hận lúc đó sao nàng không tát cho hắn thêm vài bạt tai nữa chứ.
Tô Bách Vũ đứng ở đầu giường, không ngừng vươn bàn tay nhỏ ra kéo đệm chăn của nàng, miệng còn luyên thuyên: "Cô cô à, cô cô tức giận sao? Cô cô nói chuyện với cháu đi."
Bởi vì tức giận kẻ tiểu phản bội Tô Bách Vũ này dễ dàng ném nàng cho Vệ Phong, nên trên đường về Tô Hi vẫn luôn phớt lờ nó làm thằng nhóc này sợ hãi cực kỳ, cho rằng bản thân mình xảy ra chuyện gì.
Tô Hi không hé răng giả chết, lúc này không muốn phản ứng với ai cả.
Sau một thời gian dài thì cuối cùng Tô Bách Vũ cũng từ bỏ, nó đứng lên khỏi chiếc giường gỗ đàn hương (*), buồn thiêu ôm mặt. Nó tưởng rằng Tô Hi sẽ không bao giờ để ý đến mình nữa nên bắt đầu nhận sai: "Có phải cô cô không thích Đại ca ca kia không? Cháu xin lỗi, sau này không để huynh ấy dạy cháu số độc (Sudoku) nữa, sau này chúng ta không chơi cùng huynh ấy nữa, cô cô đừng có tức giận mà, cô cô nói gì đi."
Tô Hi nghe thấy giọng nói nức nở của Tô Bách Vũ, từ sau lúc ba tuổi thì Tô Hi chưa từng thấy tên nhóc này khóc bao giờ, bây giờ hắn như sắp khóc thì chắc chắn rất sợ hãi. Nàng vén chăn lên rồi ngồi dậy, "Bách ca nhi à, vì sao cháu gọi huynh ấy là Đại ca ca vậy? Sao cháu quen biết huynh ấy?"
Kỳ thật Tô Hi cũng không phải tức giận Tô Bách Vũ, chỉ muốn doạ nó tí thôi, để nó đừng cứ ai cũng tin tưởng hết. Nếu giống nay vậy, người khác tuỳ tiện dỗ dành nó thì nó liền ngoan ngoãn rời đi rồi, vậy sau này gặp mẹ mìn chẳng phải dễ dàng bị lừa rồi sao?
Tô Bách Vũ thấy nàng cuối cùng cũng nói chuyện thì cho rằng cô cô tha thứ cho mình, nói: "Cái khoá liên hoàn mà cô cô làm cho cháu, là do vị Đại ca ca giải giúp cháu đó."
Tô Hi suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng nghĩ ra được. Đó là chuyện hai năm trước rồi, nàng làm một cái liên hoàn khoá Lỗ ban, nói chỉ cần Tô Bách Vũ giải được thì liền dẫn nó đi biệt viện Tây Giao thả diều. Lúc đó nàng cho rằng người giúp Bách ca nhi giải liên hoàn khoá là Phó Thiếu Vân, nhưng không nghĩ tới lại là Vệ Phong.
Tâm tình của Tô Hi có hơi phức tạp, không thể nói là cảm giác gì, hai năm trước Vệ Phong còn sửa diều cho nàng nữa đấy.........
Nàng sờ đầu của Tô Bách Vũ, nói: "Cô cô có hơi tức giận thôi, sau này Bách ca nhi không thể tuỳ tiện đi cùng người khác, lỡ như gặp phải người xấu làm gì bất lợi với cháu thì sao, cô cô không thể ở bên cạnh bảo vệ cháu được."
Tô Bách Vũ ngây thơ gật đầu: "Vậy bây giờ cô cô còn tức giận không?"
Đương nhiên là tức giận nhưng chẳng qua không tức giận nó thôi. Tô Hi lắc đầu, vất vả lắm mới dỗ Tô Bách Vũ rời đi, nàng lại lần nữa nằm lên giường nhìn nóc nhà đến ngơ ngẩn.
Buổi tối, Tô Hi rửa mặt sớm rồi đi ngủ, ban đêm còn nằm mơ nữa. Mơ thấy nàng biến thành một con cừu non đang ăn cỏ bên bờ sông, bỗng nhiên có một con sói đen to lớn hung dữ lao về phía nàng, nàng chỉ có thể phát ra tiếng động vật kêu, muốn chạy đi nhưng lại phát hiện bản thân làm thế nào cũng không chạy thoát được.
Con sói đen to lớn đè nàng trên mặt đất, lộ ra hàm răng sắc bén. Ngay lúc nàng cho rằng bản thân mình bị ăn thì con sói bỗng vươn đầu lưỡi ra liếm miệng của nàng nói: "Sau này ngươi còn dám trốn tránh ta thì ta sẽ ăn thịt ngươi........."
Lúc Tô Hi bừng tỉnh khỏi giấc mộng thì Mặt trời bên ngoài đã lên cao nắng chang chang rồi.
Nàng thở phào nhẹ nhõm một hơi, đúng là bị điên rồi, thế nhưng còn có thể mơ thấy Vệ Phong biến thành một con sói đen to lớn.
*
Sau khi vào mùa hè thì thời tiết từng ngày càng nóng lên.
Tô Hi nhớ tới Vệ Phong từng nói hắn có sắp xếp nha hoàn trong phủ Tướng quân nên mấy ngày gần đây muốn tìm ra nha hoàn kia. Nhất đẳng nha hoàn bên người nàng thì không cần nghi ngờ, đám người Ngân Nhạn từ nhỏ đã hầu hạ bên cạnh nàng, nên chỉ còn dư lại nhị đẳng, nhưng chỉ nói riêng trong Hoa Lộ Thiên Hương thì đã có mấy chục người rồi chứ đừng nói gì cả phủ Tướng Quân chứ.
Cho nên Tô Hi muốn tìm cho bằng được nha hoàn kia, nhưng chuyện này cũng không phải dễ dàng gì cả.
Đã qua mấy ngày nhưng không có chút manh mối nào cả, nên Tô Hi đành tạm thời gác chuyện này sang một bên.
Dù sao gần đây nàng không ra cửa, một là muốn tránh Vệ Phong, hai là trời càng ngày càng nóng nên không muốn ra ngoài. Bên ngoài quá oi bức, mặt trời chiếu thẳng trên đầu, vừa động đậy lại ra mồ hôi. Nàng vốn dĩ ít ra cửa nên người khác cũng chẳng nghĩ nhiều, chỉ coi tính tình nàng là như thế.
Chớp mắt một cái liền đến ngày thứ năm của tháng Năm, phòng bếp lớn của phủ Tướng Quân đóng gói bánh bột gạo vàng (**), tặng cho mỗi viện vài cái. Tô Hi rời giường ăn nửa cái, bên trong bánh có mứt táo, đậu đỏ và đậu phộng, ăn vào miệng vừa ngọt vừa mền lại vừa thơm, nhất thời nàng không nhịn được lại ăn hết nốt nửa cái còn lại.
Tô Hi có cảm giác rất tội lỗi, nên sáng sớm liền luyện thêm ba mươi động tác nữa.
Lúc tắm rửa xong ra khỏi tịnh thất thì nàng thấy thời gian còn sớm, thế là chọn bộ váy màu vàng quất thêu hoa văn hoa tường vi, sau đó kêu Ngân Lộ búi song hoàn kế, rồi lại gắn một cây trâm chạm ngọc hoa, sau đó thì ra cửa.
Hôm nay là Tết Đoan Ngọ, ở sông Tương Thuỷ tổ chức đua thuyền rồng, Chiêu Nguyên Đế sẽ đưa Lưu Hoàng Hậu và vài vị nương nương cùng tham dự, đồng thời còn mời thêm vài đại thần và gia đình thế gia.
Tô gia tất nhiên cũng được mời.
Tô Hi vốn dĩ không muốn đi bởi vì trường hợp này Vệ Phong nhất định cũng có đi. Nhưng cả gia đình đều đi, nếu chỉ mình nàng không đi thì hình như không được.
Trước cửa phủ Tướng Quân có vài chiếc xe ngựa dừng trước cửa, lão thái thái và lão thái gia ngồi chiếc xe thứ nhất, sau đó là đại phòng ngồi một chiếc, tam phòng một chiếc, còn chiếc xe ngựa cuối cùng dành cho các cô nương gia.
Trong xe ngựa chỉ có hai người Tô Hi và Tô Lăng Vân.
Rất nhanh tới bờ sông Tương Thuỷ, xa xa nhìn thấy bên bờ sông có rất nhiều tua lọng màu xanh biếc ngọc trai, ở sau cùng còn có một cái lều nhiều màu chuẩn bị để cho Chiếu Nguyên Đế và Lưu Hoàng Hậu chút nữa xem đua thuyền rồng.
Lúc này Đế Hậu còn chưa đến nên cả gia đình liền ngồi ở hai cái lều màu trắng dưới cái lều nhiều màu nói chuyện.
Tô Hi vừa xuống xe ngựa thì liền đội nón có rèm che lên, nói một tiếng với Ân thị rồi đi sang bên cạnh tìm Đường vãn và Úc Bảo Đồng chơi.
Đường Vãn xoay qua bên, nhấc một góc của chiếc rèm có mũ lên nhìn, như có ẩn ý nói: "Xem ra có người cầu gì được đó rồi."
Tô Hi nương theo ánh mắt của nàng ấy thì thấy Phó Nghi mặc một cáy váy màu màu xanh lam, đứng đối diện là một người phụ nữ xinh đẹp ăn mặc cầu kỳ. Tô Hi nhớ rõ người phụ nữ này, chính là Dự Vương phi Tống thị.
Tô Hi hỏi: "Những lời này của Đường tỷ tỷ là có ý gì vậy?"
Đường Vãn lặng lẽ nói với nàng: "Mấy ngày nay muội không ra cửa cho nên không biết. Dự Vương phi và phu nhân Vinh Quốc Công thân thiết lắm, hôm nay đôi mắt lại cứ ngó Phó Nghi, lại còn nói chuyện với nàng ta nữa, chắc là muốn xem vợ cho Dự Vương thế tử rồi........"
Câu nói kế tiếp không cần nói thì trong lòng mọi người cũng hiểu rõ ràng.
Tô Hi nhàn nhạt gật đầu, bởi vì đã biết rằng Phó Nghi gả cho Dự Vương thế tử từ lâu cho nên cũng không giật mình lắm.
Đường Vãn thấy nàng không hứng thú với đề tài này cho nên không tiếp tục nói nữa mà nói chuyện khác. Ba tiểu cô nương nói chuyện với nhau thì thấy Lục đường ca Tô Vũ của Tô Hi từ xa đi đến đến, nam nhân nhà họ Tô đều cao lớn, mà Tô Vũ cũng không ngoại lệ. Y đứng cách vài bước bên ngoài, gọi một tiếng "Ấu Ấu" trước rồi sau đó nắm tay kề bên miệng ho nhẹ một tiếng, nói: "Bảo Đồng biểu muội,