Editor: Song Ngư || Beta-er: Ngáo
Kỳ lạ, rõ ràng vừa rồi nàng ấy còn nghe tiếng nói chuyện mà? Ngân Nhạn đứng ở đầu giường, định duỗi tay nhấc cái màn lên nhìn xem tiểu thư đã ngủ hay chưa, sau đó thì nghe thấy tiếng của Tô Hi từ bên trong truyền ra, giọng nói thì thầm mang theo sự ngái ngủ: "Ngân Nhạn tỷ tỷ, ta có hơi lạnh, ngươi đóng cửa sổ lại giúp ta đi."
Ngân Nhạn nghe xong thì liền buông tay, xoay người đi đến đóng cửa sổ lại, trong lòng thì nhớ vừa nãy nàng ấy đã đóng cửa sổ lại rồi mà, sao giờ tự dưng lại mở thế này? Nàng ấy cũng chỉ cho là do gió thổi thôi chứ cũng không nghĩ nhiều, "Tiểu thư, sao đột nhiên người lại tỉnh dậy vậy? Tiểu thư muốn uống nước sao? Để nô tỳ đi lấy chén nước cho người nhé."
Tô Hi vội vàng bảo không cần, nàng nói: "Chỉ là vừa rồi ta mơ thấy ác mộng mà thôi. Không sao nữa rồi, ngươi quay về ngủ đi."
Ngân Nhạn gật đầu nói vâng, sau đó nhấc rèm châu rồi đi ra ngoài, trở về ngủ tiếp.
Phía bên này, Tô Hi thở phào nhẹ nhõm một hơi, nàng chỉ cảm thấy đêm nay đúng là khiếp vía, liên tiếp bị doạ mấy lần thì sớm muộn gì lá gan của nàng cũng bị Vệ Phong doạ hư hết thôi. Nàng vừa suy nghĩ vừa cúi đầu nhìn, thì thấy bởi vì tình thế cấp bách vừa rồi, sau khi nàng đẩy Vệ Phong lên giường thì nàng cũng bò lên luôn, bây giờ nàng gần như là 'cưỡi' trên người của Vệ Phong.
Lúc Ngân Nhạn tiến vào thì nàng chỉ lo ứng phó với nàng ấy nên không để ý tới tư thế ái muội của hai người, bây giờ đối mặt với đôi mắt như cười như không của Vệ Phong thì mặt nàng đỏ bừng, cả người cứ như con tôm luộc vậy, bèn vội vàng hoảng hốt bò xuống người của Vệ Phong rồi lui về phía góc giường, sau đó thì xấu hổ buồn bực nói: "Huynh đi nhanh đi, túi tiền cũng thêu cho huynh rồi đấy, huynh mà không đi là muội không khách khí nữa đâu đấy." Nói xong nàng giơ chân lên đá ngay eo của hắn ra hiệu cho hắn nhanh đi đi.
Đêm nay nàng lại mặc một chiếc quần gấp màu hồng hoa hải đường, bởi vì động tác giơ quá cao cho nên ống quần trượt xuống lộ ra da thịt trắng nõn và cổ chân nhỏ xinh. Trong bóng đêm thì da thịt trắng như tuyết kia càng thêm trắng nõn mê người, ánh mắt của Vệ Phong tối sầm lại, hắn vươn tay muốn nắm lấy mắt cá chân của nàng, may mà Tô Hi phát hiện ý định của hắn sớm cho nên nhanh tay lẹ mắt rụt chân về, sau đó nhanh chóng che quần lại, bực mình nói: "Huynh muốn làm gì?"
Trong mắt Vệ Phong là vẻ tiếc nuối không hề che giấu, hắn thong thả ngồi dậy trên giường, trong ánh mắt hàm chứa ý cười như có như không, "Muội nói xem?"
Tô Hi phản xạ có điều kiện, nói: "Không được."
Vệ Phong thấp giọng cười: "Ấu Ấu, ta còn chưa nói là chuyện gì mà."
Tô Hi không lên tiếng, dù sao từ miệng Vệ Phong nói ra cũng chả phải lời hay ý đẹp gì cả.
Chỉ thấy Vệ Phong lấy túi tiền nàng thêu từ trong ngực ra cẩn thận nhìn một lần, sau đó chỉ vào chỗ bị hư, hỏi: "Chỗ này có thể sửa lại được không?"
Tô Hi thấy Vệ Phong không giống nói đùa thì cũng suy nghĩ một chút, nàng lấy túi tiền từ trong tay hắn, "Để muội thử xem. Nếu sửa lại xấu quá thì huynh cũng vẫn đeo sao?"
Vệ Phong gật đầu, sau đó nói: "Bây giờ muội sửa đi."
Tô Hi kinh ngạc hỏi: ".........Huynh không đi sao?"
Vệ Phong nâng cằm, như không có gì mà cười nói: "Tất nhiên ta muốn ở bên cạnh nhìn muội rồi."
Nhưng để sửa túi tiền thì cần ít nhất là hai canh giờ lận, sao Tô Hi có thể để hắn ở lại trong khuê phòng của mình lâu như vậy được? Tô Hi thề sống thề chết cũng không từ mà muốn đuổi Vệ Phong ra ngoài, nhưng lại sợ làm ồn đến Ngân Nhạn ở bên ngoài nên cũng không dám làm ầm ĩ quá, vừa cẩn thận vừa sợ hãi, chả có tí xíu lực uy hiếp gì cả. Một lát sau, nàng sức cùng lực kiệt, thật sự không đủ sức để đấu với Vệ Phong nên chỉ đành mặc hắn.
Tô Hi lấy khay đan và kim chỉ trong ngăn tủ ra, sau đó đốt đèn dầu trên bàn hương hoa cúc vàng, nàng ngồi lên chiếc ghế thêu bên cạnh bàn rồi cầm túi tiền nhìn thử một lần, suy nghĩ xem nên làm thế nào. Nàng suy nghĩ một lát rồi lại tìm một mảnh vải cùng màu để vá chỗ bị cháy hỏng lại, nhưng nếu may vá như vậy thì nhìn sẽ rõ ràng lắm.
Tô Hi buồn rầu nhíu mày. Vệ Phong ở bên cạnh nói: "Làm như vậy cũng được."
Tô Hi lắc đầu bảo không được, nàng nhìn còn khó chịu nói gì tới con người bắt bẻ như Vệ Phong chứ. Nàng từng thấy qua túi tiền trên hông của Vệ Phong, gần như mỗi lần gặp mặt là hắn lại mang một chiếc túi khác nhau, không chỉ hoa văn phong phú mà đường may cũng tinh xảo nữa. Nàng không cho rằng Vệ Phong sẽ luôn đeo chiếc túi tiền của mình, nhưng nàng bị chứng ám ảnh nên không thể để lọt một tí sai sót nào cả, nếu đã đáp ứng sửa lại thì nhất định phải sửa làm sao mà không thể nhìn ra được.
Cuối cùng Tô Hi cũng nghĩ ra một cách, nàng thêu một bông hoa cẩm tú cầu ở trên chỗ mảnh vá đó, nếu vậy thì trong tay con thỏ ôm không còn là nhánh cây nữa mà là dây đeo hoa tú cầu màu đỏ quấn quanh.
Dưới ánh đèn, chỉ thấy Tô Hi cụp hai hàng lông mi dày mà may vá túi tiền, thường thường còn dụi mắt, hiển nhiên là buồn ngủ.
Vệ Phong chống cằm nhìn, khoé môi hắn cong lên, hết sức tập trung nhìn tiểu cô nương dưới ánh đèn, lâu lâu còn gọi nàng một tiếng để đánh thức nàng.
Một lát sau, Tô Hi thật sự quá buồn ngủ rồi, đôi mắt cũng sắp không mở lên nổi, vì thế nàng ngái ngủ thử hỏi: "Đình Chu biểu ca, muội muốn ngủ, ngày mai lại sửa có được không? Ngày mai sửa xong thì muội sẽ kêu Thanh Lộ đưa qua."
Lúc này đã qua giờ Sửu, chỉ một canh giờ nữa thì trời liền sáng rồi, trước giờ Tô Hi chưa từng cố nhịn đến trễ như vậy.
Vệ Phong véo khuôn mặt nhỏ của nàng rồi dỗ dành: "Ấu Ấu ngoan, sắp sửa xong rồi, kiên trì thêm chút nữa thôi."
Tô Hi chu miệng, bất mãn làm nũng: "Muội muốn ngủ."
Tiểu cô nương chắc là mệt lắm rồi, đôi mắt hạnh híp lại, khuôn mặt nhỏ vừa buồn vừa uất ức, nhìn cực kỳ đáng yêu. Vệ Phong thấp giọng cười, nói: "Đừng ngủ, ta có chuyện muốn nói với