Editor: Song Ngư|| Beta-er: Ngáo
Tôn Duệ là đích trưởng tử (1) của phủ Huệ An Hầu, nhìn rất tuấn tú lịch sự, tướng mạo đoan chính, nếu không phải bị 'long dương chi hảo' (2) thì đúng thật là một cuộc hôn nhân rất tốt. Đời trước, Tô Lăng Dung cũng chỉ nhìn thấy ánh trăng sáng rực rỡ bề ngoài mà không hiểu biết con người chân chính của tên Tôn Duệ này, đau khổ cầu xin lão thái thái rất lâu, nhưng sau khi gả đến phủ Huệ An Hầu thì hối hận xanh ruột.
(1) Đích trưởng tư: Đây là chỉ người con trai do chính thất sinh ra (Đích tử; 嫡子), đồng thời là con trai lớn tuổi nhất trong nhà ("Trưởng tử"; 長子). (nguồn Wikipedia)
(2) Long dương chi hảo: đọc chú thích chương 61
Hôm qua phu nhân Huệ An Hầu tới thể hiện ý định, nhưng Nhị phu nhân lại không muốn Tô Lăng Vân chiếm được của hời như thế. Dung tỷ nhi của bà ta chỉ có thể gả cho tên công tử ăn chơi trác táng Ngô nhị, dựa vào cái gì mà nữ nhi của tiện nhân kia có thể gả cao như vậy được?
Vì thế Quách thị không lập tức đồng ý việc hôn nhân này, mà chỉ nói sẽ xem xét.
Tô Lăng Vân nghe được những lời này từ miệng của hạ nhân thì buông bút, nàng ta hiểu Quách thị không muốn để mình gả được tốt như vậy. Nàng ta là thứ nữ, nếu gả cho Đại công tử phủ Huệ An Hầu thì xác thật là trèo cao. Nàng ta cắn răng, muốn đi tìm Quách thị lý luận, nhưng nghĩ đến Quách thị là mẹ cả của mình nên tất nhiên có quyền quyết định việc hôn nhân của nàng ta, đến lúc đó ai có lý, ai không có lý cũng không nói rõ được. Nàng ta đành phải ngồi xuống lại, không cam lòng mà cầm bút tiếp tục sao chép kinh thư.
Không nghĩ tới sau hai ngày thì phu nhân Huệ An Hầu lại tới lần nữa.
Lần này bà ta không đi một mình mà còn dẫn theo cả nhi tử Tôn Duệ tới, nói là muốn để cho lão phu nhân nhìn thử.
Tô lão thái thái, Ân thị, Quách thị và Tam phu nhân Úc thị đúng lúc cũng ở phòng trên, ngay cả Tô Hi và Tô Lăng Vân cũng có mặt. Vốn là cả nhà ngồi nói chuyện với nhau, nhưng vừa nghe nói là phu nhân Huệ An Hầu tới thì Tô Hi và Tô Lăng Vân đành phải đi đến đằng sau bức bình phong gỗ tử đàn hoa văn âm điệu cây trúc màu xanh thường. . ngôn tình hoàn
Lúc này Tô Hi mới biết được mục đích đến đây của phu nhân Huệ An Hầu ngày hôm kia.
Đã dẫn theo nhi tử đến rồi, ngoại trừ xin kết thân ra thì còn có thể là gì nữa chứ? Nhưng không biết việc hôn nhân này là định với ai?
Tô Lăng Dung đã đính hôn rồi, cô nương chưa lấy chồng trong phủ chỉ còn nàng và Tô Lăng Vân thôi. Trong lòng Tô Hi sợ hãi, không phải là định xin kết thân với nàng đấy chứ?
Nhưng nghĩ lại thì không có khả năng. Nếu thật là xin kết thân với nàng thì không có khả năng Ân thị không nói với nàng, nàng bình tĩnh lại, nhìn ra phía bên ngoài bình phong.
Vẻ ngoài của phu nhân Huệ An Hầu rất xinh đẹp, lúc cười lên thì thêm ba phần thân thiết, tướng mạo của Tôn Duệ đúng là giống bà.
Tô lão thái thái nói: "Mời Tôn phu nhân ngồi."
Sau khi phu nhân Huệ An Hầu ngồi xuống thì Tôn Duệ tiến lên một bước thi lễ với lão thái thái và ba vị phu nhân, nói: "Vãn bối bái kiến lão phu nhân và ba vị phu nhân, chúc lão phu nhân khoẻ mạnh sống lâu (3)."
(3) nguyên văn là "huyên thảo trường xuân": cũng có nghĩa là chúc sức khoẻ và sống lâu.
Vừa nhìn thì thấy Tôn Duệ đúng thật là không tệ.
Tô Hi ngồi trên giường mỹ nhân đằng sau bức bình phong, nàng xuyên qua khe hở giữa bức bình phòng mà nhìn Tôn Duệ. Chỉ thấy Tôn Duệ mặc bộ trường bào màu trời sau cơn mưa thêu hoa văn đốt cây tre, thân hình cao gầy, ngũ quan tuấn lãng, cử chỉ đúng mực, vừa nhìn là biết là công tử có giáo dưỡng. Nếu không phải nàng biết chuyện đời trước thì thật sự khó mà tin nam tử như thế lại có thể là 'long dương chi hảo'.
Trước đây Tô Hi chỉ cảm thấy trên người Tôn Đuệ có một loại kỳ lạ không nói nên lời được, so với những nam tử khác thì giống mà lại như không giống, mãi đến một ngày xe ngựa của nàng bị hư ở trên đường, đúng lúc thấy Tôn Duệ và một nam tử khác với tư thế thân mật đi ra từ trong viện. Lúc đó ngõ nhỏ không có người, nam tử kia ôm eo của Tôn Duệ, còn bàn tay còn đặt trên mông gã rồi nhéo một cái.....
Lúc đó Tô Hi bị doạ hết hồn, nàng chưa từng thấy hai đại nam nhân ôm ôm ấp ấp trên đường, vì thế vội vàng buông rèm xuống, sững sờ hồi lâu vẫn không hoàn hồn được.
Lúc đó Tô Lăng Dung đã thành thân với Tôn Duệ được mấy tháng rồi, quả nhiên không bao lâu thì Tô Lăng Dung cũng biết được chuyện này.
Nghe nói vị Tôn công tử này không chỉ có mờ ám với mấy vị nam tử khác mà còn nuôi không ít con hát bên ngoài.......Sở dĩ gã thành thân với Tô Lăng Dung cũng chỉ là để kéo dài hương khói cho Tôn gia mà thôi.
Bây giờ Tô Hi nhìn vị Tôn công tử này thì lại nhớ tới hành vi đời trước của gã, cảm tình có được từ tướng mạo của gã hoàn toàn bị mất sạch.
Khoé mắt của Tô Hi liếc sang, thấy khuôn mặt thanh tú của Tô Lăng Vân bên cạnh mang theo sự xấu hổ và e sợ, nàng ta ngượng ngùng cúi đầu, cũng mơ hồ đoán được nguyên nhân. Sau đó nàng ta lại nhìn ra bên ngoài, phu nhân Huệ An Hầu ngồi bên ngoài ngoại trừ nói chuyện với lão thái thái thì phần lớn đều đang nhìn Nhị phu nhân Quách thị, vì thế hôm nay phu nhân Huệ An Hầu vì ai mà đến thì không cần nói cũng biết.
Chẳng qua Tô Lăng Vân chưa từng tiếp xúc với phủ Huệ An Hầu, vì sao phu nhân Huệ An Hầu lại nhìn trúng nàng ta chứ? Huống hồ, sao đời trước cưới Ngũ cô nương Tô Lăng Dung mà đời này lại cưới Lục cô nương Tô Lăng Vân? Tô Hi không hiểu được mánh khoé trong đó.......
*
Bên phía này, Tô lão thái thái nhìn Tô Duệ rất vừa lòng, lúc phu nhân Huệ An Hầu cáo từ thì lão thái thái còn tự mình tiễn ra cửa. Lúc trở lại phòng trên, ngồi trên chiếc ghế hoa hồng, nói: "Ta thấy cuộc hôn nhân này không tệ, không bằng cứ quyết định thế đi. Tuổi của Tô lục cũng không còn nhỏ nữa, năm sau là 15 tuổi rồi, định ra việc hôn nhân càng sớm thì càng có thời gian ở khuê phòng mà tĩnh tâm lại."
Đây là đang nói đến chuyện Tô Lăng Vân cầm ngọc bội của Tô Hi, chuyện này ầm ĩ không thôi nên lão thái thái cũng biết.
Dẫu Nhị phu nhân đầy bất mãn nhưng lão thái thái đã lên tiếng thì bà cũng không tiện lên tiếng từ chối, chỉ nói: "Vâng, chỉ là việc này chúng ta cũng không tiện lên tiếng, nếu lần sau phu nhân Huệ An Hầu có nhắc lại thì con dâu sẽ đồng ý ạ."
Tô