Địa lao âm trầm chào đón thêm một thiếu niên nên có sắc thái sinh động hẳn.
Không gian tối tăm rải rác mười mấy tử tù và nô lệ, bọn họ hoặc vì xâm phạm hoặc vì giết hại quý tộc, cùng bị giam giữ ở nơi này, đợi chờ án phạt chém eo vào vài ngày tới.
Đám tử tù, nô lệ nhìn về hướng góc tường, có chàng trai vùi mặt vào đầu gối, với đường cong mượt mà thanh mảnh từ phần cổ đến lưng cùng mái tóc hơi uốn vểnh.
Xung quanh anh là khoảng không tách biệt, vừa thanh lãnh lại hài hoà tuyệt mỹ.
Đã hai ngày kể từ khi bị bắt giam, Narcissus vẫn luôn giữ nguyên tư thế này.
Lao Medong nổi trận lôi đình, hận không thể lập tức giết chết anh báo thù cho người vợ đoản mệnh, song Priam vội vàng gấp rút trở về đã cứu anh một mạng.
Anh ở trong đây, ngoại trừ vài thành viên hoàng gia quyền cao chức trọng, thì dù là ai khác đi nữa đều không thể tiến vào, đồng nghĩa với việc Hesione - công chúa ngày nhớ đêm mong muốn trừng trị anh cũng đành ngậm ngùi chịu thiệt.
Priam nói với anh: "Đừng sợ, ngươi cứ ở trong đó trước đã, ta vừa dò hỏi Đại Tư Tế vừa phái người băng qua rừng sâu để truy lùng tung tích nữ thần."
Lao Medong bộc phát, hung hăng trừng phạt thị nữ trông coi tẩm cung hoàng hậu, ngay cả thị vệ canh gác cũng bị vạ lây.
Ông ta lại giận chó đánh mèo với Prenemos, giao rất nhiều nhiệm vụ cho hắn kèm theo yêu cầu nâng tường thành cao thêm một mét.
"Ăn cơm!"
Các nô lệ nghe thấy âm thanh vội nhanh chân chạy tới, mà Narcissus vẫn không nhúc nhích, như thể anh đã chết vậy.
Cánh cửa địa lao mở ra, cai ngục đặt bánh mì bên cạnh, khẽ giọng: "Đại hoàng tử nói rằng sẽ đến thăm ngươi tối nay."
Narcissus cử động để lộ sắc mặt tái nhợt, lẳng lặng cầm bánh mì, giọng nói có chút khô khốc, "Làm ơn cho ta một chén nước trong."
Khuya, tiếng đàn hạc du dương quanh quẩn khắp địa lao đưa mọi người chìm vào giấc nồng say, Narcissus đứng dậy.
Priam khoác áo choàng đen, "Narcissus, ngươi quá bốc đồng." Hắn cực kỳ lo lắng, thiếu niên trước mắt gầy hơn bình thường, nhan sắc héo hon tàn phai khiến hắn thật đau lòng: "Ta không thể thuyết phục được cha mình nữa, ngươi đi đi."
Hắn mở cổng lớn địa lao, kéo Narcissus ra ngoài, "Ta sắp xếp kĩ rồi, ngươi cải trang thành thị nữ theo hầu ta, năm ngày sau cùng nhau ra khơi, khi đó ta sẽ đưa ngươi trở về quê hương - chốn rừng rậm hùng vĩ."
Narcissus liếm đôi môi khô khốc: "Như vậy có liên luỵ gì tới ngươi không?"
Priam nói: "Không cần lo lắng cho ta, ta có nữ thần hộ mệnh.
Bây giờ cha ta giận quá mất khôn, không kiểm soát hành vi sai lệch, nếu thật sự muốn ngươi đền mạng, đợi tới lúc gặp lại mẹ ngươi chắc sẽ cắn răng hối tiếc."
Đắc tội với thần, chỉ sợ nữ thần báo thù Nemesis ghim vua Lao Medong vào tầm ngắm.
Narcissus được bố trí sẵn một chiếc thuyền nhỏ tại vùng ngoại ô, "Tạm thời nán tại đây nhé, chỗ này là thức ăn, nước uống cùng vài bộ quần áo.
Kiên nhẫn ở trên thuyền năm ngày, chờ ta quay lại." Priam dặn dò rất nhiều, đoạn vội vàng rời đi.
Narcissus đứng trên mũi thuyền, dưới ánh trăng, đá ngầm bao quanh vịnh, thuyền đánh cá mắc cạn, xung quanh lặng yên bặt tiếng, chỉ có mặt nước lóng lánh gợn sóng.
Ai đó thổi vang giai điệu sáo dọc, nương theo sự lay động khẽ khàng của con thuyền đánh cá, Narcissus chìm vào mộng đẹp.
Sáng sớm thức giấc, anh tẩy sạch meo mốc cùng u ám nơi ngục tối.
Narcissus ngồi ở đầu thuyền, vừa nghịch nước vừa nom ảnh ngược chính mình, vẫn đẹp như tranh vẽ ngày nào, song phảng phất chút u sầu.
Anh hiểu rằng thế giới không tốt đẹp như những điều anh hằng mong muốn.
Mà anh cũng thật nhỏ bé, chẳng thể muốn làm gì thì làm.
Khi trước anh ngạo mạn vô lễ, chưa bao giờ đặt hoàng hậu kế nhiệm vào trong mắt, cũng không xem việc khiêu khích công chúa trở thành vấn đề.
Ôi, mâu thuẫn tích góp đủ, hoá thành tội ác đẫm máu.
Anh tĩnh tâm bắt đầu rèn luyện kỹ năng bắn cung và khả năng pháp thuật.
Khát thì uống nước ngọt, đói bụng thì gặm bánh mì thừa, mệt nhọc thì chui khoang thuyền ngủ, thỉnh thoảng lang thang vịnh trung du.
Tồn tại như vậy suốt ba ngày, không ai trò chuyện.
Narcissus không hề cảm thấy tịch mịch, trái lại còn hơi hướng hương vị tiêu khiển.
Buổi tối ngày thứ tư, có người tới.
Narcissus thao thức cả đêm, ngụp lặn trong làn nước, nhìn trên thuyền đèn đuốc sáng trưng, nhìn bọn thị vệ lục soát toàn bộ thuyền đánh cá nhằm phơi bày tung tích kẻ tử tù.
Anh nhắm mắt lại, la cà đáy nước, rời khỏi vịnh kia.
Mãi đến khi trăng tàn nhường trời mọc, hừng đông thấp thoáng đường chân trời, Narcissus đã tìm được điểm dừng chân khác - đó là một hòn đảo nhỏ, hoang tàn vắng vẻ.
Anh thở phào một hơi, quan sát bao quát hết thảy, thấy mỗi biển cả mênh mông cùng đảo nhỏ trơ trọi, anh đi loanh quanh, lòng hơi nghi hoặc, "Hình như mình lạc đường rồi."
Nâng má ngồi lì, anh mặc kệ ánh mặt trời thiêu đốt toàn thân, chuyên tâm chờ đợi thuyền biển cập bến.
Uớc chừng đợi cả ngày, mãi đến lúc chạng vạng, ánh trăng lần nữa bao phủ hòn đảo nhỏ mà vẫn chưa thấy tăm hơi cứu viện đâu.
Narcissus hết cách, đành phải rà soát khắp đảo với mục đích tìm thức ăn, đáng tiếc lại không thu hoạch được gì.
Lặn xuống biển bắt cá nhưng chẳng có lửa, anh lại không quen ăn sống, thế là giương mắt nhìn chằm chằm.
Sau đó ném cá vào cái hố đã đào trước đó, dùng băng trùy săn một chú rùa biển nhỏ, anh bắt đầu hiến tế.
"Hỡi Thần Poseidon vĩ đại, xin ngài chỉ dẫn phương hướng cho kẻ mù đường
Thuyền buồm phương xa nếu tới đây, xin mang cho ta ánh lửa
Các người hùng Síp, Hy Lạp, Athens nếu ngang qua, xin mang cho ta trái cây phong phú."
Anh dốc lòng cầu nguyện nửa ngày, và không có dấu hiệu nào biểu hiện thần đã thấu rõ tiếng lòng của anh cả.
Narcissus vẫn thường nghe mẹ kể Thần Biển cường đại cỡ nào, quyền lực vô biên, thế nhưng lúc này anh nghĩ mình nên thay đổi trận doanh, vì vậy anh cầu xin Thần Gió, gió biển cuốn theo lời mong mỏi khao khát, đính kèm một ít thần lực của Narcissus, và ngài đã hồi đáp trong đêm đen hun hút.
"Hãy kiên trì mười ngày."
"Ở nơi xa gió đã dò tìm