Cung điện Troy sau khi chống đỡ qua ngày thứ năm, đại sảnh kim bích huy hoàng ngày xưa giờ đây chết chóc bao trùm.
Nhiều vị đại thần mặt ủ mày ê, bi thương gắng gượng.
Narcissus chứng kiến cả quá trình Hector răn dạy Paris: Sự nóng vội của Paris khiến Poseidon hoàn toàn đứng ở phe đối địch.
Vị thần này e rằng sẽ trở thành mối hoạ lớn đối với Troy, bởi hắn sở hữu thần lực cường đại có thể sánh ngang Zeus.
Như thế thì sao?
Đến bước đường hiện giờ, Troy hối hận cũng chẳng làm nên cơm cháo gì, bởi thật lâu về trước bọn họ đã đắc tội vị này rồi.
Cho nên lão vua cắt ngang lời khiển trách, nói với hai hoàng tử: “Chúng ta cứ dựa theo lời đề xuất của đại thần Rhodes, tuyển một cô gái xinh đẹp lại trung thành sang dụ hoặc Agamemnon.”
Đã tới lúc sử dụng "mỹ nhân kế".
Bọn họ thảo luận hiệu quả của chiêu "mỹ nhân kế" rồi tiến hành bước tiếp theo, cách tốt nhất là chia rẽ Agamemnon và anh trai Menelaus của gã, bởi vì có gián điệp tiết lộ rằng Menelaus cùng Agamemnon - người nắm trong tay tướng tốt Achilles, có mâu thuẫn sâu sắc.
Narcissus lắng nghe toàn bộ cuộc hội nghị một cách nhàm chán, sau đó anh rời khỏi cung điện, trông mực nước dâng cao, nếu cứ thế này e rằng chưa đầy nửa tháng nữa Troy sẽ ngập thành biển lớn.
Trơ mắt nhìn Troy chìm trong nước sôi lửa bỏng, vài người phụ nữ tránh trên mái nhà khóc thút thít, bọn họ nhớ về chồng và con trai, cả hai đều đang chuẩn bị cho hồi chiến kế tiếp, hiện giờ nhà cửa biến thành dáng vẻ này, liệu bọn họ an tâm nổi không?
Mười mấy con thuyền cứu hộ trục vớt những đứa trẻ rơi xuống nước, chúng ngây thơ vô tri, nhưng lại là niềm hy vọng tương lai của Troy.
Một cơn sóng ập tới, chiếc thuyền cứu hộ bị lật úp, Narcissus vội vàng lao qua cứu những đứa trẻ.
Sóng biển vồ vập xô đẩy con thuyền mới toanh vừa mới đóng khiến nó vỡ tan tành, vụn gỗ du đãng theo làn nước, người trên thuyền hốt hoảng kinh hô...!
Narcissus nhìn mực nước tăng vọt, trong đầu đột nhiên bật sáng một ý nghĩ, Poseidon sẽ không mở rộng diện tích lãnh thổ bằng cách này chứ?
Aphrodite kiến nghị với Thần Mặt Trời Apollo rằng nên để cỗ xe ngựa có treo vầng thái dương dừng lại trên bầu trời Troy, đẩy nhanh quá trình bốc hơi nước biển.
Ý tưởng kỳ lạ này bị Phobos và Apollo bác bỏ.
Mặt trời cực nóng, ai cũng không chịu nổi cái nắng như thiêu như đốt, và chẳng ai dám động chạm đến đất mẹ Gaia cả.
Rất nhiều thứ lơ lửng trên mặt nước: khăn trùm đầu phụ nữ, đồ chơi trẻ nhỏ, thi thể nông súc, bọ chết với cái bụng trắng bách… Thật phát tởm, có đứa bé hai, ba tuổi không phân biệt được, chỉ cảm thấy loại này chơi vui bèn duỗi tay bắt, bị người mẹ tét tay vứt đi, sợ tới mức oa oa khóc lớn.
Narcissus lắc đầu ngao ngán, anh tiến vào doanh địa Hy Lạp.
Bọn họ đều sinh hoạt trên thuyền lớn, thành luỹ dựng xây chót vót, các chiến hào đào khi trước đã bị nước lấp đầy.
Người Hy Lạp am hiểu thuỷ trạm, bọn họ lớn lên bên bờ biển nên vô cùng quen thuộc với hải dương, vốn dĩ là bọn họ làm chủ chiến trường, nhưng dịch bệnh lây lan khiến bọn họ ốc còn không mang nổi mình ốc.
Trên boong thuyền, binh lính nằm ngủ la liệt, thi thoảng lại rên rỉ đau đớn, bệnh tật tước đoạt sinh mệnh, tuy rằng tham chiến dù gì cũng chết đấy nhưng ít ra bọn họ còn hi sinh vinh hiển, chết trên boong thuyền sẽ chỉ làm người ta cảm thấy khuất nhục.
Narcissus bỗng nghe thấy Agamemnon, Achilles cãi nhau dữ dội.
Agamemnon nốc rượu một cách ngạo nghễ: “Chẳng lẽ đám hèn kia chỉ cần tung mầm bệnh bé tí là có thể ép chúng ta cút về gia viên, rút lui chiến trường sao? Achilles, ngươi tính toán chi li quá vậy, dịch dã đâu thể kéo dài mãi được.
Chúng ta tổ chức hàng mấy tràng hiến tế, ngươi xem Troy so với chúng ta càng nghiêm trọng hơn, chờ khi năm chiếc chiến thuyền cuối cùng chế tạo xong xuôi, chúng ta dấy một hồi trống nhằm cổ vũ sĩ khí, đoạn tóm lấy bọn họ, gom rượu ngon, món ngon cùng bắt mỹ nữ, hưởng tài phú, vinh dự rồi hẵng về.”
“Agamemnon ngu xuẩn mở to mắt ra mà xem, binh lính của chúng ta đã bị lưỡi hái Tử Thần dòm ngó, làm sao có sức chiến đấu khi bệnh dịch lan tràn toàn quân, chỉ vì một ả Helen, ta không muốn từ bỏ đồng đội cùng các tướng sĩ.
Ngươi có thể phái người đi tìm dược liệu, tới an ủi đám lính đang dằn vặt thống khổ.”
“Khỏi nhiều lời, thời gian sẽ cho chúng ta đáp án.” Agamemnon ngạo mạn không ngớt, xem lời cảnh báo của Achilles như nước đổ đầu vịt.
Achilles phẫn nộ đùng đùng mà đi ra cửa khoang rồi rời thuyền, bạn tốt của hắn - Patroclus cũng bị nhiễm bệnh, tuy rằng chẳng biểu hiện gì lớn nhưng uể oải không phấn chấn nổi.
Patroclus khuyên can: “Đừng cãi nhau với thống soái, chúng ta đi tìm nhà thông thái Odysseus ấy, hắn sẽ tiết lộ đáp án cho chúng ta.”
Narcissus hoá thành ngoại hình của Odysseus, trò chuyện cùng họ: “Chuyện này ta cũng hết cách, quân tư tế đang ráo riết khẩn cầu Athena thương xót, tuy nhiên Athena không hề phản hồi.
Có lẽ chỉ khi nào quay về cố hương thì mới có thể cứu vãn mạng sống binh lính của chúng ta.”
Achilles phẫn nộ nói: “Ta cũng nghĩ vậy đấy, chẳng lẽ chỉ vì một ả Helen mà đoàn quân ta đều phải bỏ mạng ở chỗ này sao? Ta có thể hy sinh trong vinh dự, chứ không phải chết trong cam chịu uất ức.”
“Đúng thế.
Achilles vĩ đại, ta rất tán thành với góc nhìn của ngươi, bây giờ ngươi có nguyện ý cùng ta đi tìm vua Sparta - Menelaus, nhằm khuyên nhủ hắn trở về địa điểm xuất phát không?”
“Không, ta không cho rằng vua Menelaus sẽ đồng tình, hắn là