Lâm Bạch Du cảm thấy hơi mềm.
Cô đưa mắt xuống, nhìn thấy tay mình chạm vào đôi môi Tùy Khâm, trái tim hoảng hốt trong nháy mắt, tưởng là mình va phải anh.
Lâm Bạch Du lập tức rụt tay về.
Cô cúi đầu nhìn Tùy Khâm.
Trong đôi mắt phượng của anh có trời đất, có cô.
Tùy Khâm nhìn cô, tim đập như nổi trống, trong tâm tư bí ẩn ban nãy, anh không thể khống chế bản thân nảy sinh vô số dục vọng.
Tạm thời anh chỉ có thể hôn lên ngón tay cô.
Tùy Khâm ngước nhìn cánh môi hồng nhạt đang he hé của Lâm Bạch Du, cầm lòng chẳng đặng nghĩ, lần sau sẽ là ở nơi ấy.
Khi mà cô không biết, anh vừa khó hiểu vừa tùy tiện nghĩ.
Ngón tay Lâm Bạch Du dường như vẫn còn giữ lại độ ấm trên môi anh, tim đập nhanh như bay, cụp ngón tay rụt vào trong ống áo khoác lông vũ.
Chắc là anh không cố ý đâu, trùng hợp thôi.
Lâm Bạch Du trộm nghĩ, cú ngã ngày hôm nay bất ngờ quá, hẳn là Tùy Khâm cũng không nghĩ tới.
Tùy Khâm đứng dậy, chìa tay về phía cô: “Dậy đi.”
Ngón tay Lâm Bạch Du thon dài trắng nõn, đặt vào lòng bàn tay anh, được anh nắm chặt lấy, mượn lực của anh mà đứng dậy.
Nếu bạn có đọc truyện ở trang xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.
Cô hỏi: “Cậu ngã có đau không?”
Tùy Khâm banh mặt, trầm giọng nói: “Cậu tưởng tôi là búp bê sứ à?”
Lâm Bạch Du nói: “Chúng ta đều vậy.”
Tùy Khâm vỗ đầu cô.
Sau khi ra khỏi Cố Cung, hai người đi ăn cơm, sau đó đi dạo phố một lúc, nhìn người đến người đi và ngửi mùi khoai lang ngào ngạt khắp phố.
Lâm Bạch Du đeo đôi găng tay, sợi dây nối liền giữa chúng được treo trên cổ, ngoài ra cô còn đội cái mũ mà trước kia Tần Bắc Bắc đã tặng cô.
“A Khâm, cậu có nghĩ đến việc sau này sẽ đến đây học không? Các trường đại học ở Bắc Kinh đều thuộc dạng tốt nhất cả nước, chúng ta cùng đi nhé.”
“Lâm Tinh Tinh.” Tùy Khâm chậm rãi nói với cô: “Chọn trường phải xét xếp hạng chuyên ngành.”
Anh nghe nguyện vọng tương lai của cô, biết cô muốn học trường nọ.
Chính là khoa Y trường đại học Bắc Kinh ở thành phố này.
Lâm Bạch Du ồ một tiếng: “Cậu hiểu nhiều thật đấy.”
Tùy Khâm im lặng.
Lâm Bạch Du dịu dàng nói: “A Khâm, cậu đã rời khỏi phố Nam Hòe, có thể sống một cách chân thật rồi.
Cậu có thể thi điểm cao, có thể chơi bóng rổ, mọi người đều rất chờ mong.”
Tùy Khâm cụp mắt nghĩ, bao gồm cả cậu chứ?
Anh vươn tay móc sợi dây nối găng tay của Lâm Bạch Du: “Đi thôi.”
Về nhà thôi, Lâm Tinh Tinh.
…
Lúc chuyến bay của Lâm Bạch Du và Tùy Khâm hạ cánh, Phương Vân Kỳ lại đến bệnh viện.
Lần này cậu chạy thẳng đến phòng bệnh, vốn định lén lén lút lút nhờ người khác đưa đồ vào cho, không ngờ vừa mới đến đã bị Tần Bắc Bắc phát hiện ra rồi.
Tần Bắc Bắc ngồi trên giường, híp mắt hỏi cậu: “Cậu đi ăn trộm à?”
Phương Vân Kỳ đẩy cửa đi vào, quan sát cô và mọi thứ xung quanh, trông cô lại tái hơn buổi sáng một chút, càng giống búp bê thủy tinh.
“Tôi đến… đưa đồ cho cậu.”
“Đồ gì?” Tần Bắc Bắc hất cằm, buông lời độc địa: “Không phải cái gì tôi cũng lấy đâu.”
Phương Vân Kỳ móc ra khỏi túi một túi giấy được bọc vô cùng kỹ càng, trong túi giấy lại có túi ni lông, vừa mở cái, mùi thơm đã bay ra.
“Bên ngoài bệnh viện có người bán cái này, hot lắm đấy, củ to nhất đã bị tôi cướp được rồi.”
Lúc nói, vẻ mặt của cậu hết sức tự hào.
Khoai nướng mới ra khỏi lò, nóng vô cùng, Phương Vân Kỳ vẫn luôn để trong túi, lúc lấy ra nóng đến mức phải đổi tay liên tục.
Tần Bắc Bắc bị chọc cười.
Lúc này cô đang đội mũ, xinh xắn ngoan ngoãn, hoàn toàn không còn sự sắc bén như ngày thường, chỉ khi nói chuyện mới để lộ ra.
Phương Vân Kỳ lại lấy một cái thìa nhựa nhỏ từ trong túi ra.
Vốn định đưa thẳng cho cô, nhưng nhớ ra hồi sáng cô mới bị lấy máu, chưa biết chừng cánh tay đang không thoải mái, Phương Vân Kỳ lại rụt tay về tự mình bóc một nửa ra.
“Ăn đi.”
Hương thơm ngào ngạt lan tỏa trong phòng bệnh, xua tan mùi của bệnh viện.
Tần Bắc Bắc nhận lấy múc một miếng, thổi mấy cái mới ăn, củ khoai lang này trông không đẹp, nhưng lại cực kỳ ngọt ngào.
Phương Vân Kỳ nhìn cô ăn: “Thế nào, ngọt không? Ông già kia chém gió là khoai nhà ông ta ngọt nhất cái viện này, không biết là thật hay giả nữa.”
Tần Bắc Bắc lừa cậu: “Không ngọt.”
Phương Vân Kỳ: “Thật hay giả vậy? Để tôi đi tìm ông ta đòi tiền.”
Tần Bắc Bắc: “Cậu thử xem.”
Nhân lúc Phương Vân Kỳ không chú ý, cô lấy một miếng có cả vỏ nhét vào miệng cậu, thoạt đầu Phương Vân Kỳ bị nóng một chút, sau đó bắt đầu nhai.
“Ngọt lắm mà.”
Lòng cậu căng thẳng, bệnh máu trắng sẽ không ảnh hưởng đến mùi vị của người bệnh đấy chứ?
Phương Vân Kỳ đổi giọng: “Đúng là không ngọt chút nào!”
Nam sinh trước mặt ở trường lúc nào vô cùng tùy tiện, nhưng ở đây lại vô cùng cẩn thận.
Tần Bắc Bắc mím khóe môi, thật lâu sau mới cong môi lên, nói: “Đùa cậu đấy, thế mà cậu lại còn tin thật.”
Phương Vân Kỳ thở phào, thấy cô không giống như nói dối: “Làm tôi giật cả mình, suýt nữa là tôi đã định xuống dưới kia quyết đấu với ông già bán khoai lang rồi đấy.”
Cậu giục: “Mau ăn hết nhân lúc bác sỹ chưa tới đi.”
Tần Bắc Bắc sao mà ăn nổi một củ khoai lang to như thế: “To quá, không ăn hết được.”
“Thế còn bao nhiêu thì đưa cho tôi.” Phương Vân Kỳ không hề thấy có vấn đề gì, dù sao Tần Bắc Bắc dùng thìa, cậu thì dùng miệng, hai, ba miếng là hết rồi.
Mười mấy phút sau, Tần Bắc Bắc đưa một nửa củ khoai còn lại cho cậu.
Nếu bạn có đọc truyện ở trang xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.
Phương Vân Kỳ buộc túi vào, nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài bèn đứng dậy định rời đi, vừa ra đến cửa thì nghe thấy người đằng sau gọi.
“Phương Vân Kỳ.”
“Ngày mai cậu vẫn đến chứ?”
Phương Vân Kỳ quay người.
Vẻ mặt Tần Bắc Bắc vẫn như lúc bình thường, kiêu ngạo hất cằm lên: “Nhìn tôi làm gì, tôi muốn ăn cái đó tiếp.
Mà thôi, tôi tự đi mua, cậu khỏi cần đến nữa.”
Phương Vân Kỳ trả lời: “Tôi đến.”
Thật ra cậu đã mua vé xe về quê vào sáng ngày mai, nhưng vừa quay đầu nhìn Tần Bắc Bắc, cậu đã nuốt ba chữ “không đến nữa” trở về.
Cùng lắm thì dậy sớm một chút là được.
Tần Bắc Bắc nhìn cậu biến mất một lần nữa, liếm môi.
Thật ra cô không muốn ăn khoai lang nướng, chỉ là ở đây một mình quá cô đơn, lúc Phương Vân Kỳ đến sẽ náo nhiệt hơn một chút.
Nhưng cô ngại nói thẳng.
Bác sỹ đến kiểm tra như thường lệ, thật lâu sau, điện thoại đặt trên đầu giường rung lên, Tần Bắc Bắc rút một tay ra mở khóa.
Phương Vân Kỳ gửi đến một bức ảnh.
Trong ảnh là chiếc xe đẩy khoai lang nướng và một ông lão đang cân đồ.
Phương Vân Kỳ: [Ngày mai ông già này vẫn ở đây.]
Tần Bắc Bắc: [Không lễ phép chút nào, phải gọi là ông, không thì ông lão cũng được.]
Phương Vân Kỳ: [Ông ta là ông già, tôi là ông trẻ, cậu cũng lễ phép một chút.]
Tần Bắc Bắc cạn lời, phát ngôn gì mà trẻ trâu thế, cô không nhịn được cười.
Không bị bệnh thì tốt biết bao, có thể đi chơi khắp nơi.
…
Việc Tần Bắc Bắc bị máu trắng và phải nằm viện điều trị bằng hóa trị, Phương Vân Kỳ không nói cho một ai biết, bao gồm cả Tùy Khâm mà cậu chưa từng giấu giếm điều gì.
Ngay cả Lâm Bạch Du cũng không biết cậu chưa về nhà.
Lâm Bạch Du mang bằng khen, tiền thưởng, ảnh và đặc sản mua ở Bắc Kinh về, Liễu Phương quở trách: “Chỉ biết mua linh tinh.”
Lâm Bạch Du: “Cái này là Tùy Khâm mua ạ.”
Liễu Phương nói: “Nó chỉ mua một thứ, con mua mấy thứ?”
Lâm Bạch Du: “Con chỉ mua nhiều hơn một chút thôi…”
Cô nhanh chóng chuyển chủ đề, lấp liếm chuyện này đi, còn chuyện đấu vật ở Cố Cung, một chữ cô cũng không nhắc đến.
Lâm Bạch Du còn mua cho Tần Bắc Bắc một quả cầu pha lê, nó không giống với quả cầu pha lê thông thường, bên trong quả cầu này có một bé cách cách mặc trang phục Mãn Thanh, cực kỳ đáng yêu.
Giống như cô nghĩ, Tần Bắc Bắc vừa nhìn ảnh đã thấy thích rồi.
Lâm Bạch Du mỉm cười: “Đi học mang cho cậu.”
Lúc này Tần Bắc Bắc đang đứng cạnh cửa sổ ở cuối hành lang, không ai nhìn ra đây là bệnh viện: “Ừ, không được quên đâu đấy.”
Sáng ngày hôm sau, Phương Vân Kỳ không ngủ nướng, không chỉ mang khoai lang nướng đến mà còn mua cả một gói hạt dẻ rang đường, sau khi rời khỏi bệnh viện thì lại cuống cuồng chạy ra bến xe.
Thời gian thấm thoát