Tối hôm ấy, Lâm Bạch Du không biết được Tùy Khâm đã ước điều gì.
Sân thượng rất lạnh, pháo hoa không ngừng, cô nghe thấy anh nói: “Trước kia cậu hỏi tôi đã đi bảo tàng thiên văn bao giờ chưa, tôi đi rồi, đi vô số lần rồi.”
“Hồi còn rất nhỏ, nhà tôi ở cách bảo tàng thiên văn không xa, nơi đó là một thế giới khác của tôi, bố mẹ tôi không tình cảm lắm, thế nên không quản lý tôi, họ ra đi cũng rất đột ngột.”
Lần đầu tiên Lâm Bạch Du nghe chuyện ngày xưa của anh, hỏi: “Họ đối xử tốt với cậu không?”
Tùy Khâm: “Không tốt không xấu?”
Một gia đình bình thường thậm chí là lạnh nhạt trong mắt anh lại là gia đình hài hòa và tốt đẹp trong mắt Hoàng Hồng Anh, khiến bà ta vừa hâm mộ vừa đố kỵ.
Lâm Bạch Du nhớ đến Tùy Khâm trong giấc mơ.
Điều duy nhất cô biết là, trong mơ, cái chết của bố mẹ Tùy Khâm có liên quan đến anh, nhưng trong hiện thực lại không liên quan gì, anh không cần gánh vác trách nhiệm này.
Lâm Bạch Du khôi phục tinh thần, nhẹ nhàng nói: “Không sao, sau này cậu coi mẹ tớ thành mẹ cậu là được rồi.”
Tùy Khâm rất dễ hiểu câu này thành ý nghĩa khác.
Cuối cùng vẫn không thể bắn hết pháo hoa, Tùy Khâm và Lâm Bạch Du cầm rác và số pháo hoa còn lại xuống nhà, cất pháo hoa trong nhà của Tùy Khâm.
Qua Tết, thời gian nghỉ đông trôi qua rất nhanh.
Lâm Bạch Du chơi mấy ngày rồi phải ở nhà luyện đề, một mình học cả ngày xong, cô đi sang nhà Tùy Khâm.
Kết quả Tùy Khâm không ở nhà.
Buổi tối gặp Tùy Khâm, cô mới biết là anh đi làm rồi.
Lâm Bạch Du chờ đợi trong nhà anh, trông thấy thiếu niên khoác khí lạnh trở về.
Tùy Khâm nhìn thấy cô cũng sững người.
Anh hỏi: “Đợi bao lâu rồi?”
Lâm Bạch Du nhìn tay anh: “Không lâu lắm.”
Cô đưa túi sưởi ấm của mình cho anh: “Cầm đi.”
Thật lâu sau, Lâm Bạch Du mới lúng búng hỏi: “Sao cậu không nói với tớ?”
Tùy Khâm cảm nhận hơi ấm trong tay, nói: “Biết rồi cậu lại đòi đi theo.”
Lâm Bạch Du: “Tôi không đi theo.”
Tùy Khâm: “Tốt nhất là vậy.”
Lâm Bạch Du: “…”
“Cậu làm xong bài tập nghỉ đông chưa?” Lâm Bạch Du chuyển chủ đề.
“Chưa.” Tùy Khâm cụp mắt, bật điều hòa nóng trong phòng ngủ lên, cô ở trong phòng ngủ này lâu thế rồi mà lại không sợ lạnh.
Lâm Bạch Du trợn mắt: “Thế ít nhất cậu cũng phải để lại một, hai ngày làm bài tập chứ.”
Tùy Khâm vốn định trả lời là đơn giản thôi, nhưng đến bên miệng lại đổi lời: “Không biết làm.”
Lâm Bạch Du: “Tớ làm với cậu, cậu không hiểu thì hỏi tôi, cậu còn một học kỳ nữa, chúng ta học tự nhiên, có thể tăng thêm rất nhiều điểm.”
Tùy Khâm ngước mắt: “Ừm.”
Ngày thứ bảy sau Tết, Liễu Phương đã đi làm lại.
Trong ba ngày nghỉ đông cuối cùng, trừ việc ngủ và ăn cơm ở nhà mình, Lâm Bạch Du gần như ở trong nhà Tùy Khâm thuê.
Cô luôn cảm thấy suy đoán của các bạn trên lớp là đúng, Tùy Khâm có lẽ đã che giấu thực lực của mình, dù sao mỗi lần đều đạt điểm đủ tiêu chuẩn cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
…
Một ngày trước khi đi học, Tần Bắc Bắc hẹn Lâm Bạch Du ra ngoài chơi.
Lúc đó, Lâm Bạch Du đang định đến nhà Tùy Khâm làm bài tập.
Trong video, Tần Bắc Bắc đội tóc giả kiểu công chúa phương Tây, trông cực kỳ chất: “Làm bài cái gì, mau ra đây chơi.”
Lâm Bạch Du nhìn Tùy Khâm bên cạnh: “Tùy Khâm vẫn đang ở đây.”
“Cậu ta là con trai mà còn cần có người bên cạnh à, đã được đón Tết với cậu rồi, tớ còn không được đây.” Tần Bắc Bắc nảy ra ý kiến khác: “Không thì bảo cậu ta đi theo xách túi cho cậu?”
Lâm Bạch Du nhìn thiếu niên trước bàn.
Nếu bạn có đọc truyện ở trang xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.
Tùy Khâm đang lật đề, nghiêng đầu sang, hời hợt liếc cô một cái.
Lâm Bạch Du lập tức nảy sinh ảo giác “không ngờ mình lại vứt bỏ cậu ấy”, lắc đầu: “Một mình tớ đi là được rồi.”
Ngắt video, cô lí nhí: “Chiều nay tớ không làm bài tập nữa.”
Tùy Khâm: “Ồ.”
Lâm Bạch Du: “Tối về tớ sẽ làm.”
Tùy Khâm: “Ờ.”
Mỗi lần trả lời một chữ, Lâm Bạch Du biết anh không vui.
Đến chiều, cô thấy Tần Bắc Bắc gầy xọp đi, gầy hơn học kỳ trước rất nhiều, như thể mọi người ăn Tết đều béo lên, chỉ có cô ấy là gầy đi.
Cô sắp sờ được xương của cô ấy rồi: “Trong video cậu không như thế này.”
Tần Bắc Bắc mỉm cười: “Giảm béo đấy.”
Lâm Bạch Du gọi: “Bắc Bắc.”
Tần Bắc Bắc đáp tiếng, tiu nghỉu nói: “Bị bệnh thì chắc chắn phải gầy đi rồi, khỏi bệnh là béo lại ngay, đến lúc đó chưa biết chừng còn phải giảm béo nữa.”
Cô mang cho Lâm Bạch Du ít quà mà bên đối tác của bố Tần tặng, có kẹo và một con búp bê.
“Hai chúng ta mỗi người một con.” Tần Bắc Bắc nói.
Trong ký ức, chỉ khi còn nhỏ Lâm Bạch Du mới có những thứ này: “Tớ quên mang quả cầu thủy tinh cho cậu rồi, đi học tớ đưa cho.”
Tần Bắc Bắc: “Được thôi.”
Ngày đầu tiên đi học, trường học chuẩn bị thi tháng.
Lâm Bạch Du vẫn ở phòng thi đầu tiên, làm đề xong, cô cắn bút nghĩ, không biết lần sau Tùy Khâm sẽ ở phòng thi nào.
Đây là học kỳ cuối cùng rồi.
Tần Bắc Bắc không đi thi, trước kia còn có người nói cô ấy cố ý, hâm mộ không thôi, Lâm Bạch Du đã không buồn giải thích nữa, bởi vì vô dụng.
Sau kỳ thi tháng, Tần Bắc Bắc mới về trường.
Lâm Bạch Du tặng quả cầu pha lê có bé cách cách cho cô ấy.
Tần Bắc Bắc lắc một cái, nhìn bông tuyết bay lượn bên trong, sau đó trân trọng cất giữ: “Đẹp thật đấy.”
Tề Thống đang ở bàn cuối cùng lên án kịch liệt: “Kỳ Tử, không ngờ năm nay cậu lại không đợi tớ! Tớ còn tưởng là cậu muốn về trường cùng tớ chứ!”
Phương Vân Kỳ quay đầu đi, vô thức nhìn về phía Tần Bắc Bắc.
Hôm nay cô không mặc đồng phục bệnh nhân đơn điệu nữa, thay vào đó là áo khoác lông vũ, màu sắc tươi sáng, nổi bật như một cô búp bê xinh đẹp, đang ra sức lắc quả cầu pha lê.
Cổ tay mảnh khảnh của Tần Bắc Bắc lộ ra ngoài, trên mu bàn tay vẫn còn lỗ kim tiêm chưa lành, đôi mắt hồ ly nhìn chằm chằm quả cầu pha lê, cười tít mắt lên.
Chuyện ở trong viện là bí mật của cậu và Tần Bắc Bắc.
Phương Vân Kỳ quay đầu lại, ra vẻ ghét bỏ nói: “Học kỳ nào cũng phải về trường với cậu, cậu không phiền nhưng tớ phiền rồi.”
Tề Thống khiếp sợ: “Đậu má, cậu thay lòng đổi dạ rồi!”
Phương Vân Kỳ rùng mình: “Tớ buồn nôn quá.”
Tề Thống nhìn trái ngó phải, nghi hoặc: “Lạ, lạ thật đấy, A Khâm rất lạ, lại còn lạ thấy rõ luôn.”
Phương Vân Kỳ tiện thể hỏi: “A Khâm làm sao?”
Tề Thống bị dịch chuyển sự chú ý, nói nhỏ: “Cậu không thấy quan hệ giữa cậu ấy và Lâm Bạch Du à, hôm nay còn cười tận hai lần.”
Phương Vân Kỳ: “?”
…
Hai ngày sau, thành tích thi tháng được công bố.
Đa số mọi người trong lớp đều không học hành gì trong kỳ nghỉ đông, mỗi khi thi đầu kỳ đều là lúc điểm kém nhất, căn bản không quan tâm.
Nhưng năm nay thì khác.
Có đại diện môn giúp giáo viên sửa chữa bài thi xong, xông vào trong lớp, tuyên bố bí hiểm: “Bầu trời của lớp chúng ta sắp thay đổi rồi.”
Những bạn học khác chẳng hiểu ra làm sao, không buồn để ý.
Mãi đến khi có thành tích các môn, ban đầu, khi mọi người biết được điểm Toán của Tùy Khâm là 105, chỉ cảm thấy anh đã cố gắng rồi.
Nếu bạn có đọc truyện ở trang xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.
Đến khi có điểm những môn khác, ánh mắt của bọn họ đều thay đổi, bởi vì môn nào anh cũng được 70% tổng điểm, trừ Ngữ văn cao hơn ba điểm ra.
Làm gì có ai tăng điểm kiểu này!
Đây là người bình thường à?
Trước kia tất cả các điểm đều đủ tiêu chuẩn, thi thoảng Ngữ văn dao động mấy điểm, mọi người đều quen rồi, bây giờ đột nhiên mỗi môn đều tăng điểm với cùng một tỷ lệ.
Nếu đây không phải cố ý thì ai mà tin.
Lâm Bạch Du cầm mấy bài thi của Tùy Khâm, vừa bực vừa buồn cười: “A Khâm, cậu khống chế điểm kiểu này làm gì?”
Tùy Khâm tựa vào ghế, lạnh nhạt nói: “Vững bước đi lên.”
Anh hơi nghiêng đầu: “Không được à?”
“Được, được lắm.” Lâm Bạch Du còn nói gì được nữa, truy hỏi: “Thế lần sau cậu định tăng mấy điểm?”
Tùy Khâm nhướng mày: “Sao tôi biết được.”
Lâm Bạch Du nghĩ bụng, cậu không biết mới là lạ.
Trong lòng cô hơi vui vẻ, có thể làm được thế này, anh là một thiên tài thật sự.
Phương Vân Kỳ bật ngón cái: “Anh Khâm trâu bò, rõ ràng là cùng một bộ đề, cậu lại luôn có thể khiến bọn tôi kinh ngạc khiếp sợ.”
Tề Thống sửa lại: “Nói gì đấy, là kinh ngạc vui mừng.”
Mấy giáo viên gặp nhau, ồ, cùng một điểm.
Lúc lên lớp, ánh mắt họ nhìn Tùy Khâm đều không bình thường, làm gì có học sinh nào khống chế điểm số như vậy.
Bởi vì điểm số không cao đến mức khác thường, hơn nữa lại chỉ là thi đầu kỳ, thế nên không truyền đi trong phạm vi lớn, chỉ râm ran trong trường.
Ngày hôm sau, tất cả mọi người đều biết thành tích của Tùy Khâm.
Lâm Bạch Du đến nhà ăn còn có thể nghe thấy người khác bàn tán: “Các cậu nói xem, Tùy Khâm căn điểm chuẩn như vậy, có phải là có bí mật gì không?”
“Bí mật gì cơ?”
“Khả năng lớn nhất là gian lận rồi, không thì sao mà làm được?”
“Có khả năng đấy, cậu thấy ai căn điểm chuẩn như vậy, lại còn môn nào cũng như nhau chưa?”
“Tùy Khâm… sẽ không làm thế chứ?”
Lâm Bạch Du nghe đến đây thì lập tức quay đầu, nhưng toàn là người xếp hàng lấy cơm, đã không biết người bàn tán là ai rồi.
Nếu bạn có đọc truyện ở trang xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.
Bảng vinh danh dưới tòa nhà dạy học lại được đổi mới, Lâm Bạch Du vẫn giữ vị trí thứ nhất.
Nhưng lần này, Tùy Khâm xuất hiện trong top 100 ở trang đầu tiên.
Một người đầu, một người cuối.
Lâm Bạch Du chụp ảnh gửi cho Tùy Khâm.
[Chúng ta ở cùng một trang này.]
Lúc cô gõ chữ, những bạn học ở lớp khác đứng bên cạnh nói: “Tùy Khâm tiến bộ nhiều thế, gần một trăm điểm liền… nghe nói điểm không bình thường.”
Lâm Bạch Du ngẩng đầu nhìn sang, lần này không bỏ lỡ mất người nói chuyện nữa: “Có thể phiền cậu nói xem điểm không bình thường là thế nào không?”
Đối phương bất chợt nhìn thấy gương mặt cô, ngây người mấy giây.
Cậu ta lắp bắp giải thích: “Không, tôi không có ý đó, tôi cũng chỉ nghe người khác nói… điểm của Tùy Khâm không khoa học quá thôi…”
Lâm Bạch Du nghiêm túc nói: “Không có gì là không khoa học cả, có phải là 150 điểm mà thi được 160 điểm đâu, điểm nằm trong giới hạn tổng điểm thì có vấn đề gì à?”
“Cậu ấy thi được chính là khoa học.”
Trên đường về lớp, Chu Mạt nói: “Cậu nói xem, Tùy Khâm căn điểm thi đủ tiêu chuẩn hơn một năm liền, sao học kỳ này lại đột nhiên thay đổi vậy?” Mọi người trong trường đều quen rồi, thế nên mới nhất thời lấy làm lạ.
Lâm Bạch Du mím môi.
Có lẽ… có lẽ là vì trong kỳ nghỉ đông, cô đã nói với Tùy Khâm, bảo anh sau này đừng sợ, cứ sống một cách chân thật…
Đào Thư Thúy gọi Tùy Khâm vào văn phòng.
Cô trịnh trọng hỏi: “Tùy Khâm, đây là học kỳ cuối cùng của lớp 12 rồi, cô hỏi em một vấn đề, em hãy nói thật với cô.”
Tùy Khâm hỏi: “Vấn đề gì ạ?”
Đào Thư Thúy: “Thực lực của em rốt cuộc ở mức nào?”
Những giáo viên khác trong phòng thi nhau dỏng tai lên nghe, so với những học sinh kia, thân là giáo viên, họ càng hiểu rõ khả năng khống chế điểm số là thế nào.
Tùy Khâm trả lời: “Điểm số đều ở trên bài thi rồi ạ.”
Đào Thư Thúy bất lực: “Chính vì bài thi của em nên cô mới hỏi vấn đề này, em đừng có mà giả vờ ngớ ngẩn với cô, cô là chủ nhiệm của em, sẽ không hại em.”
“Cô nhớ lúc em học lớp 10, lần nào thi cũng đứng đầu trường, sau này lên lớp 11 thì đột nhiên rơi xuống điểm đủ tiêu chuẩn rồi cứ ở đó, ban đầu cô thấy thất vọng, sau nhiều lần thì