Kể từ ngày biết được tình trạng của Tần Bắc Bắc, tâm trạng của Lâm Bạch Du cũng rất sa sút, cứ cách hai ngày cô sẽ đến bệnh viện một lần.
Bởi vì tình trạng cơ thể của Tần Bắc Bắc rất kém, cho nên cô ấy có thể sẽ phải nằm trong bệnh viện một thời gian rất lâu, mà bây giờ cách thời gian thi đại học chỉ còn mấy tháng.
Hai người thường xuyên đi tới đi lui ở trong sân trường, người người đều có thể nhìn thấy bọn họ như hình với bóng.
Nếu như ngày đó vì đến bệnh viện mà Lâm Bạch Du về trường trễ, hoặc là không thể ăn bữa tối, Tùy Khâm sẽ mua đồ ăn và đặt ở trên bàn của cô.
Anh thay cô sắp xếp tất cả mọi thứ thật tốt, để cô có dư thời gian ở cùng với Tần Bắc Bắc.
Trong lúc học tập nhàm chán, quan hệ của Lâm Bạch Du và Tùy Khâm ở trong mắt của toàn bộ học sinh trong trường, dường như lại càng thân thiết hơn trước đây.
Hai người vô cùng ăn ý.
Không ai dám nói rằng hai người không liên quan gì đến nhau.
Khi Lâm Bạch Du đến bệnh viện, ngẫu nhiên cũng sẽ gặp được Phương Vân Kỳ, Phương Vân Kỳ luôn luôn ầm ĩ với Tần Bắc Bắc, rồi lại nói xin lỗi.
Mỗi lần cãi nhau với cậu ấy, bao giờ tâm trạng của Tần Bắc Bắc cũng sẽ tốt hơn rất nhiều.
Lần nào Tần Bắc Bắc cũng than thở: "Phương Vân Kỳ rất phiền."
Nhưng mà khi Phương Vân Kỳ không đến, thì sẽ nói: "Nói thì hay lắm."
Tần Bắc Bắc đặt quả cầu thủy tinh mà cô tặng ở bên cạnh giường bệnh, bé cách cách mặc quần áo của phụ nữ thời Mãn Thanh bên trong vẫn đáng yêu mà cười như trước.
Chuyện cô ấy bị bệnh không còn là chuyện bí mật ở trường học, Chu Mạt nhờ mẹ đến chùa Huệ Ninh để mua một chiếc vòng tay tràng hạt tặng cho cô ấy.
"Mẹ tớ thỉnh đại sư khai quang, rất linh nghiệm đó, tiêu hết tiền tiêu vặt của tớ luôn, cậu nhất định phải đeo nhé."
Cổ tay của Tần Bắc Bắc rất nhỏ, đeo vòng tay tràng hạt vào, giơ cánh tay lên, vòng tay sẽ trượt xuống trên khuỷu tay một chút, khi thả xuống, sẽ vướng lại ở trên mu bàn tay.
Nếu bạn có đọc truyện ở trang xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.
Nhưng cô ấy không gỡ xuống.
Có đôi khi, Lâm Bạch Du cũng nghĩ rằng, làm sao để trên thế giới này không có ốm đau chứ, như vậy Tần Bắc bắc sẽ không bị bệnh, cô cũng sẽ không bị bệnh, Tùy Khâm cũng sẽ không phải chịu thay cho cô.
Bởi vì một loạt các sự việc, mà Lâm Bạch Du bận rộn đến mức không có thời gian để quan tâm những thứ khác, cô còn muốn sắp xếp bài vở đưa cho Tần Bắc Bắc xem.
Tùy Khâm còn nhạy bén hơn cả cô.
Khi đến căn tin để ăn cơm, anh đã nhận ra thỉnh thoảng ánh mắt không bình thường của mọi người xung quanh sẽ nhìn về phía Lâm Bạch Du, thì thầm nói nhỏ với nhau.
Điều này rất không bình thường.
Mọi ngày cho dù Lâm Bạch Du có bị nhìn chằm chằm, thì cũng là thiện ý.
Tùy Khâm biết rõ ác ý và tò mò hơn ai hết, anh cụp mi xuống.
"...!Nhìn không ra nha."
"Thực ra, nhìn dáng vẻ Lâm Bạch Du xinh đẹp như thế, nhất định mẹ cũng rất đẹp, cũng không quá khó hiểu nhỉ."
"Bạn cùng lớp trước đây của cậu ấy nói, không thể nào là giả được, nếu không vì sao cậu ấy lại đột ngột chuyển trường vào năm cuối cấp này chứ, hình như là thật đó."
"Nếu như là thật, vậy..."
Tiếng nói thì thầm khe khẽ bỗng nhiên dừng lại, mấy người đó đều nhanh chóng ngậm chặt miệng.
Bởi vì nhìn thấy Tùy Khâm ở chỗ ngoặt của hàng lang, anh đang nhìn vào đây, đôi mắt đen sẫm không nhìn ra cảm xúc gì.
"Cậu ấy có nghe thấy không nhỉ?"
"Không đâu...!Chúng ta nói chuyện cũng không quá lớn."
Có người nhỏ giọng thảo luận, có người không hề để ý, cũng có người sẽ nói thẳng trước mặt.
Khi Lâm Bạch Du đang quay về phòng học, lớp bên cạnh bỗng nhiên có người gọi cô lại: "Bạn học Lâm Bạch Du."
"Hả?" Cô nhìn mấy người khá quen mắt này.
Trên mặt đối phương dường như không hề có ác ý, chỉ là hỏi thăm đơn giản: "À thì… mẹ của cậu thật sự là người thứ ba sao?"
Ánh mắt của bọn họ đều dán chặt vào khuôn mặt trắng nõn không tỳ vết của cô.
Vẻ ngoài xuất sắc của cô, giống như đã khiến cho những lời đồn đãi này tăng thêm vài phần chân thật.
Khi kỳ thi đại học càng ngày càng tới gần, mỗi một việc nhỏ cũng có thể sẽ trở thành vấn đề để bàn bạc, từ chuyện Tần Bắc Bắc bị bệnh đến mẹ của Lâm Bạch Du.
Không biết bắt đầu từ đâu, nhưng những cuộc thảo luận bỗng nhiên nổi lên.
"Nghe nói, Lâm Bạch Du chuyển tới trường chúng ta là bởi vì mẹ là người thứ ba đó, bị phát hiện nên mới chuyển trường."
"Thật hay giả vậy? Không phải chứ?"
"Nếu không thì ai lại chuyển trường vào năm cuối cấp chứ, tôi nghe thấy lời bọn họ nói rất hùng hồn, chắc chắn là thật đó."
"Là bạn học trước kia của cậu ấy nói, chuyện đó không thể nào là giả được."
"Mẹ của cậu ấy không tốt, cũng không liên quan nhiều đến cậu ấy, cậu ấy tốt lắm đó."
"Nhưng mà...!Thượng bất chính hạ tắc loạn, ai biết có phải là giả bộ hay không chứ, không phải vừa mới đến cậu ấy đã dính lấy Tùy Khâm rồi sao?"
Rất nhanh, lớp 12/1 có bạn học biết được.
Lâm Bạch Du bỗng nhiên ý thức được trong khoảng thời gian này mình đã bỏ qua điều gì.
Cô tức giận không thôi, trên mặt lộ ra vẻ giận dữ, hỏi đối phương: "Cậu nghe tin đồn này từ đâu?"
"Tất cả mọi người đều nói như vậy." Đối phương trả lời.
"Đều?"
Lâm Bạch Du nhìn về phía những người khác, có người dời ánh mắt, có người ác ý, có thể thấy được là có người tin vào điều này.
Cô tức giận nở nụ cười.
"Vậy tất cả những người nói như vậy có biết chính mình đang bịa đặt truyền bá tin đồn nhảm hay không?"
Mà vào lúc này, Tùy Khâm từ bên ngoài trở về, đi đến bên cạnh Lâm Bạch Du.
Ở phía sau anh có mấy người, đồng thanh nói: "Bạn học Lâm, thật xin lỗi, chúng tớ không nên ăn nói bậy bạ."
Lâm Bạch Du ngỡ ngàng nhìn về phía Tùy Khâm.
Tùy Khâm đè cằm xuống: "Tôi nghe thấy bọn họ bàn luận về bác."
Anh đảo qua những người khác ở đây, tuy rằng mọi người không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn dáng vẻ nơm nớp lo sợ của mấy người kia, nhất định là không đơn giản.
Tùy Khâm cũng không đơn giản.
Phương Vân Kỳ khịt mũi: "Người nào nói lung tung thì khâu miệng của họ lại!"
Lâm Bạch Du thu hồi tầm mắt: "Có lẽ tớ biết người đó là ai."
Cái gì mà bạn học trước kia.
Ở trường trung học phổ thông số 8 chỉ có một người đã từng nói chuyện này, đó chính là Từ Phi Phi.
Từ Phi Phi còn đang ở trong phòng học thì bị chặn lại.
Nhìn thấy Lâm Bạch Du xuất hiện ở cửa lớp, cô ta hoảng hốt trong nháy mắt, cắn môi nhìn về phía nam sinh đứng phía sau cô.
Vì sao, cậu ấy lại bảo vệ cậu ta như vậy.
Lâm Bạch Du đi thẳng vào trong phòng học, phía sau có những bạn học tò mò vây xem đi theo, rất nhanh bên ngoài phòng học đã bị một vòng người vây lại.
"Từ Phi Phi, cậu là người tung tin đồn mẹ của tôi là người thứ ba phải không?"
Từ Phi Phi không thừa nhận: "Cậu dựa vào cái gì mà nói là tôi nói."
Lâm Bạch Du bắt lấy cánh tay cô ta: "Bởi vì chỉ có cậu là người đã từng tung tin đồn này vào năm ngoái, lúc ấy tôi đã cảnh cáo cậu rồi, xem ra là nước đổ lá khoai."
"Không phải tôi! Cậu dựa vào cái gì mà nói là tôi! Cậu có bằng chứng không?" Từ Phi Phi la hét: "Lâm Bạch Du, cậu vu khống tôi!"
Tùy Khâm chậm rãi nói: "Rất đơn giản, cứ đi hỏi từng người một, truy ngược lại ngọn nguồn, xem xem truyền ra từ chỗ nào."
Mặt Từ Phi Phi lập tức không còn chút máu.
Nếu bạn có đọc