Lâm Bạch Du không tự mình giải quyết chuyện này, cô trực tiếp nói với Đào Thư Thúy, sắc mặt Đào Thư Thúy lập tức thay đổi.
Thi đại học đến nơi rồi, nếu học sinh dưới tay cô ấy thực sự bị đồn đại thế này, thì chẳng phải rõ ràng là không để người ta chăm chỉ học hành sao?
Mặc kệ mục đích ban đầu của nó là gì nhưng nó cũng đã ảnh hưởng đến chuyện Lâm Bạch Du ôn thi đại học.
Đào Thư Thúy tìm đến chủ nhiệm giáo vụ và chủ nhiệm lớp của Từ Phi Phi, Từ Phi Phi dưới áp lực đã thừa nhận chuyện này.
Sau khi Lâm Bạch Du đến văn phòng, chỉ nói một câu: “Em muốn cậu ta công khai xin lỗi, thừa nhận sai lầm và làm rõ tin đồn.”
Từ Phi Phi vừa nghe thấy xin lỗi công khai thì lập tức khóc, bao nhiêu người như vậy sẽ nhìn mình thế nào đây: “Tôi là nghe người ta nói!”
“Cậu nghe người ta nói nhưng tám phần tin đồn là do cậu truyền.” Lâm Bạch Du quay đầu: “Cậu nói xem là ai nói.”
Từ Phi Phi chỉ nghe ngóng thông qua bạn bè, hai ba lần như vậy chuyện này cứ vậy truyền mạnh, đấy là bạn học trước khi chuyển trường của Lâm Bạch Du.
Lâm Bạch Du không hiểu, sao bọn họ có thể nham hiểm đến vậy.
Tùy Khâm biết được nhàn nhạt hỏi: “Đã thành niên chưa?”
Lâm Bạch Du ngẫm một lúc: “Hẳn là vừa mới thành niên.”
Cô đến trường muộn hơn những người khác một năm, năm ngoái cô mười tám tuổi, nhưng hầu hết các bạn cùng lớp của cô đều thi đại học vào năm này cũng đủ mười tám rồi.
Tùy Khâm ừ nói: "Báo cảnh sát."
Lâm Bạch Du sửng sốt một chút.
Tùy Khâm nhìn cô: “Đừng lãng phí thời gian lên đám người này."
Lâm Bạch Du gật đầu: “Vâng.”
Cô không giấu Liễu Phương, Liễu Phương tức giận đến độ đích thân đi gặp cảnh sát, về lời xin lỗi của Từ Phi Phi, bà cũng sẽ tới chỗ đó.
Vào lễ chào cờ hôm thứ hai, không có bài phát biểu nào của các sinh viên hay lãnh đạo, chỉ có Từ Phi Phi xin lỗi công khai.
Người cả trường đều nghe thấy.
Lâm Bạch Du đứng dưới sân khấu, cô tin rằng có vết xe đổ này ở đây không ai dám làm loạn nữa.
“Từ Phi Phi, tôi chấp nhận lời xin lỗi của cậu không có nghĩa là tôi tha thứ cho cậu, mong cậu nếu có thời gian như vậy thì để nó nhiều vào việc học hành đi.”
Thầy cô giáo gật đầu: “Phải.”
Mắt Từ Phi Phi đỏ hoe, cô ta vừa chịu phạt, lại vừa phải xin lỗi trước mặt nhiều người như vậy, cô ta chỉ hận không thể rời đi ngay.
Còn đối với người kia.
Liễu Phương đích thân đi báo cảnh sát, người kia là một nam sinh mười tám tuổi, bình thường cũng chẳng chăm chỉ học hành gì, chơi bời lung tung.
Chỉ cần con gái học hành thật tốt là được rồi.
Tháng năm cũng trong tình hình ấy mà đột nhiên ập đến, nóng lên rất nhanh, mấy cây lựu trong tiểu khu đã nở hoa, thành phố Phong Nam chính thức bắt đầu bước vào mùa hè.
Nếu bạn có đọc truyện ở trang xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.
Thời gian thi thử đợt ba định vào giữa tháng.
Vào đêm trước của kỳ thi, đám người Lâm Bạch Du cùng Tùy Khâm, còn có Phương Vân Kỳ, Chu Mạt đến bệnh viện để thăm Tần Bắc Bắc.
Người vừa đông lên cả phòng bệnh đã trở nên náo nhiệt.
Tần Bắc Bắc nằm trên giường bệnh, dựa vào gối.
Chủ đề cuối cùng vẫn rơi vào cuộc thi, Chu Mạt nói: “Tớ nghe nói, thi thử đợt ba là dễ nhất, để chúng ta thi đạt kết quả tốt một tý, còn có lòng tin thi đại học.”
Tề Thống: “Cậu nghe cái lời đồn đấy ở đâu ra vậy.”
Phương Vân Kỳ: "Đều khó như nhau cả.”
Tần Bắc Bắc buồn cười: “Khó với các cậu thôi, chứ với Tinh Tinh và Tùy Khâm thì không khó đâu.”
Phương Vân Kỳ nằm dài trên ghế: “Mau thi xong đi, thi xong rồi thì có thể chơi, bố mẹ cũng không cấm cản bọn mình nữa.”
“Nghỉ những ba tháng, tớ nhất định phải đi chơi.”
“Các cậu muốn đi đâu chơi?”
“Đi Bắc Kinh?”
“Đến biển đi?”
Trong tiếng huyên thuyên đầy giọng nói, Lâm Bạch Du hỏi Tần Bắc Bắc: “Bắc Bắc, thi đại học xong cậu muốn đi đâu chơi?”
Tần Bắc Bắc nghĩ một chút: “Muốn đi phương Bắc.”
Phương Vân Kỳ nhìn qua: “Cậu đi Nga à?”
Tần Bắc Bắc oán trách trừng mắt nhìn cậu ấy: “Cậu có vấn về học địa lý à, cực bắc là Nga à, là Bắc Cực.”
Phương Vân Kỳ ồ một tiếng: “Bắc Cực, đi Bắc Cực làm gì?”
Tần Bắc Bắc nghiêng đầu, "Đương nhiên là xem gấu Bắc Cực."
Tề Thống tò mỏ: "Đi vườn bách thú cũng có thể xem mà? Vườn bách thú không có gấu Bắc Cực sao?"
“Chưa đến bao giờ, không biết, không có đâu nhỉ?”
"Gấu Bắc Cực phải sống ở một nơi cực kỳ lạnh, nếu trong vườn thú không phải lúc nào cũng lạnh, thì nó sống ở đó như thế nào?"
Trong nhất thời, mọi người bắt đầu thảo luận về việc con gấu Bắc Cực có ở trong sở thú hay không, cả phòng bệnh vì chuyện này mà trở nên vô cùng sôi nổi.
Tần Bắc Bắc cảm thấy không thoải mái, nhưng nhịn xuống, không nói gì.
Nếu bạn có đọc truyện ở trang xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.
Trước khi rời đi, Phương Vân Kỳ đi sau cùng, hỏi: “Đi Bắc Cực làm gì vậy, lạnh lắm, bản thân cậu mặc nhiều lên cũng thành gấu vậy.”
Tần Bắc Bắc hừ một tiếng, trong giọng có phần sát khí: “Tớ là Tần Bắc Bắc, tất nhiên phải đi đến nơi cực bắc.”
Đợi mọi người rời đi hết, trong phòng bệnh trở nên yên tĩnh, Tần Bắc Bắc rốt cuộc không nhịn được, ho khan một tiếng, bấm chuông gọi y tá.
Thi thử đợt ba đã đến gần, thời gian còn chưa đến một tháng nữa, chú ý của mọi người đề tập trung hết vào đợt thi đại học tháng 6.
Đêm nào Đào Thư Thúy cũng trò chuyện cùng mấy học sinh, một là để cổ vũ, cái nữa là để giảm bớt căng thẳng phòng trường hợp có em căng thẳng quá độ.
Ngày nào bài thi cũng ngày càng nhiều lên, cơ hồ một ngày mấy bài, đề sai cũng chồng chéo cả lên, Lâm Bạch Du cùng cảm thấy buồn chán vô cùng.
Lớp học vô cùng áp lực.
Người nào người nấy đều muốn kết thúc cho nhanh lại sợ kỳ thi đại học đến.
Đợt thi thử lần ba nhoáng cái kết thúc, tuần sau công bố kết quả.
Phản ứng đầu tiên của rất nhiều người không phải là thành tích của mình mà nghe ngóng trong đám đông: “Điểm thi của Tùy Khâm được bao nhiêu?”
“Cậu ấy bao nhiêu điểm?”
“Còn chưa có thành tích của Tùy Khâm sao?”
Lần này, mọi người nhìn hai hàng đầu, trên bảng điểm của lớp một.
Tùy Khâm, 696.
Lâm Bạch Du, 689.
Đào Thư Thúy đã bị các thầy cô trên văn phòng đố kỵ từ lâu rồi, đến văn phòng thì giả vờ bình tĩnh: “Lần này, mọi người đều thi rất tốt, nhất là Tùy Khâm cùng Lâm Bạch Du.”
Lâm Bạch Du thành tích ổn định thì cô ấy đã quen rồi.
Nhưng Tùy Khâm, lại làm cho người nào người nấy khiếp sợ.
Lần đầu điểm số tăng có thể nói là chuyện không lường trước, lần thứ hai có thể nói là trùng hợp, lần thứ ba, ai dám nói không phải cố ý?
Dù cho là giấu tài, hay tiến bộ thực sự cũng đều cho thấy rõ anh là một thiên tài.
Tối hôm đó, tất cả mọi người trong trường trung học phổ thông số 8 đều bàn tán về Tùy Khâm, họ đang nghĩ với kết quả kỳ thi tuyển sinh đại học cuối cùng của Tùy Khâm sẽ là bao nhiêu.
Nếu cứ tiếp tục như thế này thì sau cùng không phải là gần max điểm luôn sao?!
Các thầy cô không dám đoán như vậy: “Thế này không phải khoa trương quá rồi sao?”
Đào Thư Thúy cũng ngắt lời: “Đừng đoán bừa nữa, em ấy tiến bộ từng bước, có thể đạt được thành tích thế này là tốt lắm rồi, có thể tiến bộ từng bước, nhưng cũng không thể ăn nói linh tinh, làm thằng bé áp lực.”
Lâm Bạch Du và Tùy Khâm