Lâm Bạch Du bí mật nói với anh: "Điều ước duy nhất em nói với Bồ tát là anh.
Còn dây tơ hồng buộc trên cây điều ước không chỉ viết cho anh, mà còn cho Bắc Bắc.”
Cô hỏi: “Anh thì sao? Anh ước gì ở cây cầu nguyện?”
Hai điều ước không nên giống nhau.
Tùy Khâm cười đùa: “Tình duyên.”
Trái tim Lâm Bạch Du đột nhiên bị đẩy lên đỉnh đầu, lắc lư.
Cô từng nghe nói về cuộc hôn nhân của mình với Tùy Khâm trong giấc mơ.
Anh gọi cô là vợ của anh, trong một giấc mơ, ở kiếp trước.
Lần này, anh vẫn vậy.
Anh vậy mà lại cầu tình duyên.
“Có nghe thấy không?” Tùy Khâm trầm giọng hỏi.
“Ừ.” Lâm Bạch Du đáp lại, tim đập thình thịch, quá thẳng thắn, cô không thể phản kháng.
Tùy Khâm không hài lòng lắm với câu trả lời: “Hết rồi?”
Lâm Bạch Du ngẩng đầu lên liếc anh một cái: “Hết rồi.”
Tùy Khâm thẳng mặt nhướng mày: “Được rồi, không cần nữa.
Khi nào nguyện vọng thành hiện thực thì sẽ được.
”
Anh buông tay, ngẩng đầu uống nước.
Lâm Bạch Du nhìn chằm chằm vào hầu kết đang chuyển động của anh một lúc, nốt ruồi nhỏ gợi cảm cũng chuyển động, ngón trỏ của cô chạm nhẹ vào nó.
Tùy Khâm dừng lại.
Lâm Bạch Du chớp chớp mắt: “Anh có một nốt ruồi ở đây.”
Tùy Khâm khịt mũi, hầu kết của anh vô thức nuốt vào dưới đầu ngón tay cô, ánh mắt rơi vào giữa hai lông mày cô: “Không bằng em.”
Lâm Bạch Du sờ sờ trán của chính mình, nghĩ đến trong giấc mơ.
Cô nhìn trán anh, đưa ngón tay di chuyển đến nơi có vết máu, lẩm bẩm nói: “A Khâm.”
Tùy Khâm: “Hả?”
Lâm Bạch Du hỏi: “Anh cho rằng người ta có kiếp trước không?”
Tùy Khâm chống cùi chỏ lên bàn, thản nhiên đáp: “Có lẽ là có.”
Dù sao thì, những mối quan hệ chuyển vết thương không khoa học như vậy tồn tại, kiếp trước tồn tại là chuyện bình thường.
Lâm Bạch Du suy nghĩ một chút, nhưng vẫn nói: "Không phải em đã nói với anh về giấc mơ trước đây sao? Em nghĩ có thể là kiếp trước của em."
Tùy Khâm nhìn cô: “Kiếp trước và kiếp này của em là cùng một thế giới?”
Lâm Bạch Du lắc đầu: “Không giống nhau, hoàn toàn không giống.
Trong mơ hay ngoài đời chúng ta đều thay đổi nhân sinh, thế giới không giống nhau.”
Tùy Khâm không nói chuyện.
Lâm Bạch Du nắm chặt tay mình và nói với anh: "Đêm qua em lại có một giấc mơ khác, em mơ thấy em chết đi, sau đó còn mơ thấy anh."
Cô nhìn anh: "A Khâm, anh không biết, em mơ thấy anh đi ba bước một lạy khi bước lên chùa Huệ Ninh, trán đã bị dập nát, máu chảy liên tục, chỉ để cầu một nguyện vọng với Bồ tát.
"
Khi Lâm Bạch Du nói về điều này, giọng nói của cô bất giác nghẹn lại: “Anh cầu xin Bồ tát.
Hãy biến tất cả những đau khổ của em chuyển sang người anh, và cầu cho em khỏi tai họa và bệnh tật."
“Cậu nói xem, đây có phải là tiền kiếp của chúng ta không? Bồ Tát thấy được cậu thành tâm nên thực hiện nguyện vọng của cậu, để mọi vết thương hay sinh bệnh của tôi chuyển sang người cậu?”
Tùy Khâm đột nhiên biết tại sao hôm nay cô lại làm như vậy.
“Tốt lắm.”
Một lúc sau, anh nói ra hai chữ này.
Anh tập trung vào một chuyện khác: “Vậy hôm nay em muốn bắt chước anh trong mộng, để có thể thu hồi ước nguyện này?”
Lâm Bạch Du gật đầu.
Nếu bạn có đọc truyện ở trang xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.
Tùy Khâm đặt nhẹ đốt ngón tay lên trán cô, cau mày nói: “Tất cả chỉ là mơ, không cần tin, em có phải là đồ ngốc không?”
Ngoài khó chịu ra, anh cũng cảm thấy vui vẻ.
Cô sẵn sàng làm điều đó cho anh.
Khóe môi Tùy Khâm nhếch lên, nhưng còn đang tức giận nên cố gắng kéo khóe môi xuống: “Lần sau nói cho anh biết trước.”
Lâm Bạch Du nói: “Nếu em nói cho anh biết, anh sẽ không đồng ý.”
Tùy Khâm chống cằm, tán thành: “Biết vậy thì tốt.”
Anh nhìn chằm chằm cô hết lần này đến lần khác, nói từng chữ: “Lâm Bạch Du, đừng nghĩ đến việc thử lại khi anh không có bên cạnh.”
Lâm Bạch Du có cảm giác bị nhìn thấu tâm tư.
Tùy Khâm không có chút kinh ngạc nào: “Em từng nghĩ như vậy?”
Lâm Bạch Du không phủ nhận.
Tùy Khâm không nói gì, chỉ lôi cô rời khỏi nhà trọ.
Trên sân không xa trước nhà nghỉ, bữa tiệc lửa trại đã kết thúc.
Phương Vân Kỳ đang quay video: “Hai người họ phải ở riêng với nhau, cậu muốn tớ làm bóng đèn sao?"
Giọng của Tần Bắc Bắc phát ra từ điện thoại di động của cô ấy: "Được rồi, không ép cậu.”
Phương Vân Kỳ: “Thông minh.”
Lâm Bạch Du nhìn sang: “Cậu call video với Bắc Bắc?”
Phương Vân Kỳ giật mình, suýt đánh rơi điện thoại và ngập ngừng nói: “Ừ, cho cậu ấy xem hội lửa trại, đây chính là hậu quả của việc về sớm.”
Lâm Bạch Du không để ý đến cậu ấy, nhìn vào điện thoại: “Bắc Bắc, thân thể cậu còn ổn không?”
Background sau lưng Tần Bắc Bắc như đang ở phòng bệnh, cô ấy cười híp mắt trả lời: “Cậu nhìn tớ thế này giống không tốt sao?”
"Bố tớ lo lắng quá, tớ cũng không có cách nào.
Tớ vẫn muốn tiếp tục chơi với các cậu, hiện tại lại phải nằm viện."
"Lần sau vẫn có cơ hội." Lâm Bạch Du an ủi cô: “Hơn nữa sáng mai chúng tớ sẽ xuống núi, cũng không có gì vui cả.”
Tần Bắc Bắc gật đầu.
Sau khi cúp video, Phương Vân Kỳ khoác tay lên vai Tùy Khâm, đang định nói thì Chu Mạt và Tề Thống đi tới: “Đoán xem, tớ vừa nghe thấy gì nào.”
Lâm Bạch Du hỏi: “Cái gì?”
Chu Mạt nói: "Tớ chỉ nghe những người khách du lịch khác nói rằng hôm nay có một cô gái đang leo núi, mà cô ấy đi ba bước dập đầu một cái, đi đến chùa Huệ Ninh!”
Tề Thống nghiêm túc nói: "Tớ nghe nói rằng cô ấy là một cô gái bằng tuổi chúng ta! Cô ấy quá dũng cảm.
Thật tiếc là tớ đã không nhìn thấy cô ấy."
" ...!"
Lâm Bạch Du cảm thấy không thích hợp để hỏi nhiều, nhưng nhân vật trung tâm của chủ đề này thực sự là bản thân cô.
Ánh mắt Tùy Khâm cũng rơi vào trên mặt cô.
Lâm Bạch Du có thể thấy rõ rằng anh đang cười, xấu xa.
“Thật sao?” Phương Vân Kỳ cũng bị hấp dẫn: “A Khâm, cậu lên núi muộn, có gặp không?”
“Không.” Tùy Khâm đáp.
Phương Vân Kỳ đoán: "Tớ không biết có phải là của trường chúng ta hay không.
Lúc này, chỉ có những học sinh đã hoàn thành kỳ thi tuyển sinh đại học mới đến đây.”
Chu Mạt nói thêm: "Chắc chắn không gặp được, bởi vì bọn họ nói đi được một nửa thì được bạn trai ôm đi.”
Lâm Bạch Du im lặng và không nói gì.
Nếu bạn có đọc truyện ở trang xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.
Tùy Khâm chậm rãi nói: “Ôm đi?”
Chu Mạt gật đầu: “Đúng vậy, bạn trai của cô ấy khá khỏe.”
Lâm Bạch Du nói: “Làm sao cậu biết là bạn trai?”
Tề Thống nói một cách tự nhiên: “Là ôm mà, không phải là bạn trai, không lẽ là anh trai à?”
Lâm Bạch Du nghĩ rằng thật ra không phải.
Cô và Tùy Khâm đều không đề cập đến chủ đề này.
May mắn thay, chỉ là tin đồn nên họ nhanh chóng đổi chủ đề, sau bữa tiệc lửa trại, họ cùng nhau trở về nhà nghỉ.
-
Ban đêm côn trùng trên núi kêu rất to, ngoài ra, nơi đây rất sạch sẽ và yên bình.
Lâm Bạch Du nghĩ rằng cô vẫn đang mơ, nhưng không, như thể tất cả những rắc rối đã biến mất.
Cô không biết rằng trong một căn phòng khác được ngăn cách bởi một bức tường, Tùy Khâm đã chìm vào giấc mộng sâu.
Những hình ảnh kỳ quái từng xuất hiện trong đầu Lâm Bạch Du, giờ hiện lên trong đầu anh như một bộ phim truyền hình dài tập.
Anh đã sống một cuộc đời khác.
Đời này, gia đình khá giả nhưng quan hệ gia đình không tốt, bố mẹ cãi nhau là chuyện thường tình, tương đương với việc tự mình lớn lên,