Nếu hỏi Lâm Bạch Du nơi nào mà mặt trời mọc đẹp nhất mà cô từng được nhìn thấy, thì đó là ở Phong Sơn, vào thời điểm cô nhìn thấy với Tùy Khâm, những tia sáng chói lòa ở phía sau anh.
Lâm Bạch Du đã giữ nó với Tùy Khâm trong album ảnh của mình.
Lúc đó trời vừa hửng sáng, hai người đang ngồi dạo chơi, phía sau có khe núi, khách du lịch qua lại cứ ùn ùn kéo đến.
"Nhân lúc còn sớm chúng ta tranh thủ đến lễ tạ thần đi." Cô nói.
Tùy Khâm nói: “Được rồi.”
Lâm Bạch Du nói với Chu Mạt rằng cô muốn lên núi, nhưng Chu Mạt lại lúng túng: “Ngày hôm qua không phải cậu lên rồi sao, hôm nay sao lại đi?”
“Làm lễ tạ thần.”
Chu Mạt ngạc nhiên: “Một đêm trôi qua mà nguyện vọng của cậu đã thành hiện thực rồi sao?”
Lâm Bạch Du cười không nói gì.
Điều ước của cô vẫn chưa được thực hiện, nhưng điều ước của Tùy Khâm ở kiếp trước đã được thực hiện từ nhiều năm trước.
Chu Mạt cũng không hỏi thêm, xua tay: “Đi, đi đi, dù sao 12 giờ trưa chúng ta cũng mới trả phòng, tớ đi ngủ tiếp.”
Phương Vân Kỳ và Tề Thống đương nhiên là cũng sững sờ.
Nhưng khi nghe nói họ muốn lên núi, Phương Vân Kỳ nói: "Đi thôi, tớ sẽ đến đó lần nữa, thực hiện một điều ước khác."
Lâm Bạch Du hỏi: “Một điều ước khác?"
Phương Vân Kỳ nói nghiêm túc: “Nếu hôm qua Bồ tát không nghe thấy nguyện vọng của tớ thì sao?”
Tùy Khâm liếc cậu ấy một cái rồi quay sang Lâm Bạch Du: “Đừng lo lắng cho cậu ấy."
Ngày hôm qua Lâm Bạch Du đã leo hàng trăm bậc thang, nên hôm nay chân cô thực sự rất đau nhức, nhưng có lẽ vì đã có kinh nghiệm nên việc lên núi không còn mệt như hôm qua.
Lần này, họ đến trước buổi trưa.
Mặc dù Lâm Bạch Du và Tùy Khâm không rõ ràng về các bước trên mạng, cũng có người đến nhiệt tình giảng giải, còn Phương Vân Kỳ thì đã đixếp hàng rồi.
Cậu ấy bước ra vừa đúng khi họ đi vào.
Nếu bạn có đọc truyện ở trang xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.
Sau khi cầu nguyện, Lâm Bạch Du mới nhớ tới: “Nghe nói tốt nhất là trong vòng một năm, lúc này chúng ta đã vượt quá thời hạn sao?”
Tùy Khâm suy nghĩ một chút: “Nói đúng ra thì là sớm hơn.”
Lâm Bạch Du suy nghĩ, thời điểm này thực sự không chính xác.
Cô đột nhiên chú ý tới điều gì đó: “Làm sao anh biết là sớm? Em không nói với anh về thời gian anh thực hiện điều ước trong mơ."
Vẻ mặt Tùy Khâm bình tĩnh: "Anh đoán vậy."
Lâm Bạch Du không tin, cô chợt nghĩ ra điều gì đó: “Có phải anh cũng đã từng mơ không?”
Tùy Khâm nói: “Ngày ước nguyện thành hiện thực, là ngày bố mẹ em sinh ra trong đời này, hoặc là ngày em sinh ra, dù là ngày nào cũng sẽ sớm hơn ngày em chết.”
Nói đến những lời cuối cùng, giọng nói của anh có chút nặng nề.
Lâm Bạch Du nghi ngờ.
Cô cùng anh đi dạo trong chùa: “Em tưởng anh mơ thấy em.”
Tùy Khâm im lặng.
Anh đã mơ, nhưng anh buồn muốn chết.
“Anh không mơ thấy em, mơ thấy bố mẹ anh.” Anh nói dối.
“Ồ.” Lâm Bạch Du thì thầm.
Tùy Khâm đột nhiên hỏi: “Tinh Tinh, trong giấc mơ của em, trước khi bố mẹ em chết vì làm việc nghĩa, họ rất tình cảm với nhau sao?"
Lâm Bạch Du suy nghĩ một chút: “Hình như không phải."
Cô nghĩ hồi lâu: “Ngày làm việc nghĩa ấy là bọn họ muốn ly hôn, cũng chỉ là không có tình yêu thôi, ly hôn hòa bình.”
Tùy Khâm cảm thấy nhẹ nhõm một hơi.
Ý thức đạo đức của anh không phải là mạnh mẽ, nhưng vì anh đã làm đảo lộn thế giới, đánh đổi sinh mạng, đánh mất đi vẻ đẹp duy nhất mà cô nên có ở kiếp trước, anh sẽ cảm thấy có lỗi.
Cũng may là không phải.
Thậm chí, anh còn chiếm một chút điểm tốt.
Bởi vì kiếp trước đó, bố mẹ anh chết một cách phi lý, thậm chí có thể coi anh là một lý do.
Bây giờ chết vì chính nghĩa, sao lại không phải là chuyện tốt.
Lâm Bạch Du tò mò: “Sao tự nhiên lại hỏi thế này?”
Tùy Khâm rũ mi xuống: “Tò mò.”
Anh sờ sờ đầu cô: “Đi thôi, chúng ta xuống núi.”
-
Sau khi đi một vòng chùa Huệ Ninh, Lâm Bạch Du bắt đầu kỳ nghỉ hè của mình.
Trong lần đánh giá trước của trường, cô ước tính điểm của mình là 690, đây là mức học lực ổn định bình thường của cô.
Ngược lại, ngày hôm sau Tùy Khâm bắt đầu ra ngoài.
Lâm Bạch Du luôn có chuyện muốn nói.
Lúc nào anh vừa đi ra ngoài đều bị cô ngăn lại: “A Khâm, anh có đi làm trong kỳ nghỉ hè không?”
Ánh mắt Tùy Khâm quét qua lông mày cô, anh luôn cảm thấy nốt ruồi đỏ dường như không còn tươi sáng như trước.
Anh nhìn lại: “Không, có muốn đi chung không?”
Đương nhiên Lâm Bạch Du sẽ không từ chối.
Khi đến quán cà phê bên ngoài tiểu khu, cô nhận ra rằng Tùy Khâm đã tìm được luật sư và lên kế hoạch kiện vợ chồng Hoàng Hồng Anh và Tùy Hữu Chí.
Trong giấc mơ, kiếp trước, Lâm Bạch Du bị cả gia đình của Tùy Hữu Chí bắt nạt, lúc đó Tùy Khâm lựa chọn cách trả thù của chính mình, cuối cùng để lại những nguy hiểm tiềm ẩn.
Lần này, anh sẽ không làm vậy.
Tất cả những người trên phố Nam Hòe đều là nhân chứng của anh.
Khi bước ra khỏi quán cà phê, bên ngoài nắng như thiêu như đốt, Lâm Bạch Du hỏi: “A Khâm, anh vẫn còn tiền lương trước đây chứ?”
Tùy Khâm buồn cười: “Sao lại hỏi thế này?”
Anh trêu chọc cô: “Muốn giữ thay anh?”
Rõ ràng là một câu nói rất bình thường, nhưng vì sớ cầu vợ ở Huệ Ninh, Lâm Bạch Du cảm thấy câu này không nghiêm chỉnh.
“Không phải, em đang nghĩ đến học phí đại học của anh.” Cô rất nghiêm túc: “Hình như phải trả học phí đại học cả năm.”
Tùy Khâm cười tủm tỉm: “Nếu không đủ thì sao?”
Lâm Bạch Du chờ câu này: “Em sẽ giúp anh trả, tiền thưởng của em còn chưa dùng tới, để đó lãng phí.
”
Tùy Khâm: “Một người đàn ông thực sự thích một cô gái sẽ không dùng tiền của cô ấy.”
Lâm Bạch Du luôn có chủ kiến của riêng mình, nhưng có chút ngượng ngùng: “Thích em không giống với yêu em.”
Rõ ràng chính miệng anh nói yêu em.
Tùy Khâm bình tĩnh tiếp tục: “Người yêu em cũng sẽ không.”
Lâm Bạch Du không vui nữa.
Tùy Khâm nhẹ giọng nói: “Sao lại tức giận?”
Lâm Bạch Du cảm thấy có lỗi: “Không có nhiều điều kiện như vậy.
Đối với những thứ này, của em là của anh, của anh là của em, cho nên không cần phân chia.”
“Nó khác.” Chàng trai nói với cô: “Đây là nguyên tắc.”
Anh dừng lại: “Hơn nữa, có thể một ngày nào đó em sẽ hối hận.”
Lâm Bạch Du không nhịn được cười, hỏi anh: “Có không?”
Tùy Khâm nói: “Không biết."
Bởi vì anh sẽ không cho phép.
Tùy Khâm cúi đầu nhìn cô: “Em nghĩ tại sao anh lại không có tiền đóng học phí, đến khi có kết quả thi tuyển sinh đại học sẽ có.”
Đúng như lời anh nói với Lý Văn lúc trước.
Nếu bạn có đọc truyện ở trang xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.
Bộ não của anh sẽ cho phép anh lấy được, kiếm được nhiều hơn so với Lý Văn nhiều.
Lâm Bạch Du sáng ngời hai mắt: “Ừ.”
Mặc dù cô không biết Tùy Khâm thi được bao nhiêu điểm, nhưng cô tin anh, anh thông minh như vậy, điểm số cũng tốt như vậy.
Chỉ riêng tiền thưởng thì đã nhiều rồi, nói không chừng anh còn có thể mua một căn hộ trong thành phố.
"Thế thì anh sẽ giàu hơn em nhanh thôi." Cô nói.
Tùy Khâm cong môi: “Em cũng đã nói, của