*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Lại có một tiếng nổ vang truyền đến.
Phi thuyền bọn họ đang ngồi lung lay càng thêm dữ dội.
Nhục Chi ôm ngựa tí hon ngã vào lòng Khẳng Khẳng.
Khẳng Khẳng ôm chặt lấy người tí hon và ngựa tí hon, sợ bọn chúng lại rơi ra khỏi thuyền.
Vinh Tuệ Khanh vịn lấy mép thuyền, cũng cảm thấy có gì đó không ổn.
Nơi rặng núi xa xa vừa phun trào lửa, mây bên trên càng lúc càng thấp dần, càng lúc càng dày đặc, như một chiếc mũ hình đĩa bay áp xuống núi Triều Ca.
Mây đen áp thành, thành sắp đổ!
Vinh Tuệ Khanh và La Thần nhìn nhau, đều nhìn thấy sự kinh hãi trong ánh mắt của đối phương.
Bên kia, La Xảo Tư cũng nheo mắt nhìn áng mây càng lúc càng thấp xuống, vội quát khẽ: “Mau lùi lại!”
Vù một tiếng, nàng ta điều khiển kiếm phù lập3tức bay ra xa khỏi nơi bọn họ vừa mới đứng ngóng.
Đại Ngưu cùng Bách Hủy vội vàng điều khiển pháp khí phi hành bay theo La Xảo Tư. Hai người vừa bay vừa quay đầu lại nhìn.
Lại “ầm” một tiếng!
Tiếng này đã là tiếng thứ ba, cũng là tiếng vang lớn nhất truyền đến từ rặng núi xa xôi, trực tiếp chấn động thiên địa nguyên khí, khiến cho La Xảo Tư, Đại Ngưu và Bách Hủy đều bị chấn động té nhào khỏi pháp khí phi hành.
Bên khóe miệng La Thần chảy ra một dòng máu, tay ôm ngực, lảo đảo lùi ra sau mấy bước.
Phi thuyền lại rung chuyển dữ dội, như sao băng rơi thẳng xuống mặt đất.
Vinh Tuệ Khanh khẩn trương vô cùng, đỡ lấy La Thần, hỏi: “Thần thúc, thúc sao rồi?” Lại giậm chân nói: “Sớm biết như vậy lúc nãy đã đưa0thứ đó cho thúc ăn rồi.”
Lời này đã nhắc La Thần nhớ ra trên người y vẫn còn một ít Chu Thảo. Y lấy Chu Thảo ra, dùng trâm vàng của Vinh Tuệ Khanh ma sát, biến Chu Thảo thành Kim Tương mới nuốt một hơi vào.
Thiên địa nguyên khí vừa rồi chấn động quá mạnh. Phi thuyền của La Thần dùng linh lực của y nên bản thân y bị ảnh hưởng rất lớn.
May mắn Chu Thảo cũng là thiên tài địa bảo, hơn nữa hiệu quả hồi phục nguyên khí càng mạnh hơn Nhục Chi.
Nội thương của La Thần nhanh chóng được chữa lành, y vội đặt một viên linh thạch trung phẩm lên tay lái của phi thuyền, điều khiển phi thuyền chầm chậm hạ cánh.
Thiên địa nguyên khí trên không đã trở nên hỗn loạn, vô số dòng khí không ngừng lưu chuyển trên mảnh trời5ấy. Muôn vàn cánh chim cùng tu sĩ đều bắt buộc phải đáp xuống mặt đất, không dám chống lại uy lực của thiên địa.
“Rốt cuộc là chuyện gì vậy?” Vinh Tuệ Khanh ngồi trở lại trên khoang thuyền, tay chống má nhìn ra rặng núi ngoài cửa sổ đăm chiêu.
La Thần ngồi xuống cạnh cô, vừa tĩnh tọa ngưng khí vừa ôn hòa đáp: “Ta nghĩ sắp có dị bảo xuất thế.”
Có dị bảo xuất thế, trời mới giáng dị tượng.
Vinh Tuệ Khanh nheo hai mắt: “Dị bảo như thế nào mới có thể khiến cho thiên địa biến chuyển lớn như vậy chứ?”
Khẳng Khẳng quay đầu sang: “Nhục Nhục nói dưới đáy ngọn núi nhà cậu ấy có thể có tiên phủ.”
“Cái gì?! Ta chưa từng nghe đến!” La Thần lập tức đứng dậy đi đến bên cửa sổ nhìn thật kĩ.
Dãy Triều Ca bị mây trời bao4chặt lấy, tầng mây di chuyển càng lúc càng nhanh, như một quả trứng gà cực lớn nở ra giữa đất trời.
Vào lúc nó chuyển động nhanh nhất, trứng gà như bị nứt ra, tầng tầng mây xám tỏa ra xung quanh, đụng phải phi thuyền bọn họ khiến nó lại rung lắc một trận.
Đồng thời, ở một bên sườn núi, một luồng ánh sáng màu trắng bạc của bóng cá vụt thẳng lên trời, chiếu đến tầng mây thấp nhất trên không, khiến cho tầng mây đó cũng hóa thành màu trắng.
“Thế mà lại phát sáng rồi.” Mắt Vinh Tuệ Khanh sáng ngời, buông tay chống cằm xuống, ngồi thẳng người nhìn sang.
Không bao lâu sau, ở một nơi cách không xa cột sáng màu trắng bạc bóng cá đó, một cột sáng màu xanh của đuôi chim yến lại vọt thẳng lên trời, nhuộm tầng mây cao nhất9thành một màu xanh.
Sau đó là một cột sáng màu đen đầu quạ, cũng từ nơi sâu thẳm trong núi chiếu đến.
Tiếp sau đó, ngay bên cạnh cột sáng đen lại xuất hiện một cột sáng màu đỏ lửa. Cuối cùng là cột sáng màu vàng của cỏ khô.
Trong phút chốc, ngay dưới bầu trời xa xăm, năm cột ánh sáng với năm màu sắc khác nhau tạo thành một hình trụ, vây dãy núi vào giữa.
“Năm màu này là màu sắc của ngũ hành linh căn.” Vinh Tuệ Khanh nhíu mày: “Không khéo như vậy chứ?”
Dị tượng trên núi Triều Ca bắt đầu từ khi núi lửa phun trào kéo dài đến bây giờ cũng sắp được nửa ngày rồi.
Trong thời gian nửa ngày này cũng đã kinh động đến tu sĩ cao cấp từ những nơi khác, đều lần lượt cưỡi mây hoặc pháp khí phi hành mà đuổi sang đây.
Người tu hành thích nhất là thu thập các loại dị bảo, dù có lợi cho tu hành hay cho chiến đấu cũng đều là đồ tốt có thể bảo vệ tính mạng, tiến cấp.
Trên nền trời bên này, năm cột ánh sáng khác màu nối liền vào nhau rồi đột nhiên xoay tròn với tốc độ cao. Năm cột ánh sáng càng chuyển càng nhanh, giống như một cỗ máy cắt kim loại tốc độ cao vậy. Ầm một tiếng, khối núi Triều Ca vây ở giữa bị cắt ra một cách hoàn chỉnh, đổ nghiêng về phía đối diện.
Uỳnh!
Cả một ngọn núi rơi xuống hồ Đại Lương ở phía Bắc, lấp kín toàn bộ hồ Đại Lương.
Thủy tộc trong hồ chân chính gặp phải tai bay vạ gió, không một con chạy thoát.
Tất cả tu sĩ đuổi đến đều căng thẳng nhìn phía năm cột ánh sáng, nín thở, đợi dị tượng tiếp theo xuất hiện.
Quả nhiên không bao lâu, năm cột ánh sáng dần nhạt màu, lộ ra nơi bị nó bao vây.
Nơi trước kia là một ngọn núi, mà còn là một ngọn núi vừa phun lửa. Bây giờ ở nơi đó lại trở nên nhẵn nhụi, hóa thành một mảnh đất cháy đen.
Chỉ là, trên mảnh đất cháy đen kia dần nổi lên từng đụn khói màu xám. Từ thưa thớt đến hình thành một màn khói mỏng, dần dần màn khói ấy dày lên, lượn lờ trên vùng đất trống.
Vinh Tuệ Khanh nhìn chăm chú nơi mảnh đất ấy, bởi vì cách thật xa, cô lại càng nhìn thấy rõ ràng.
Đám khói xám ấy không phải rải rác lộn xộn mà có hình dạng của nó.
Vả lại, theo sắc trời dần dần sáng rõ,
hình dạng của đám khói xám cũng trở nên rõ rệt.
Đầu tiên là hai chiếc sừng trên đầu, nhìn như sừng của một con hươu sao. Sau đó là cái đầu như đầu lạc đà, vô cùng to lớn, trên đầu có một cặp mắt giống như chuông đồng. Phía sau đầu kéo theo cái thân thật dài, bốn chân co duỗi, như cưỡi mây đạp gió. Y hệt hình ảnh của một con rồng!
Vinh Tuệ Khanh lại thở ra một hơi khí lạnh.
Cô thông hiểu kỳ môn bát quái, kết hợp với phương vị của địa phương đó trước kia, tiếp sau là cột sáng ngũ sắc xuất hiện, bây giờ còn có khói xám hình rồng. Cô chắc mẩm, đây không thể là gì khác ngoài Khuê Long Yêu Nguyệt Trận trời sinh!
Khuê Long Yêu Nguyệt, chỉ khi tiên phủ hiện thế mới có tư cách khiến Khuê Long xuất hiện, đi dưới ánh trăng!
“Là bí địa! Do Khuê Long bảo vệ tức bí địa đó có lai lịch không nhỏ!”
Hiển nhiên trong số người đến có người cũng hiểu biết về kỳ môn bát quái.
Vinh Tuệ Khanh khó hiểu nhìn sang La Thần.
Cô biết, tu sĩ ở đây rất ít người thuộc tầng cấp cao có thể tinh thông trận pháp.
Tuy La Thần là tu sĩ Kim Đan, nhưng ở mấy tu sĩ cao cấp nơi này hình như cũng không chiếm được bao nhiêu ưu thế.
Y rất chắc chắn, trong số những người ẩn sau tầng mây khắp nơi mà quan sát, không thiếu tu sĩ Nguyên Anh!
“Nơi này không thể ở thêm, chúng ta mau rời đi thôi.” Trong lòng La Thần khẩn trương, y nhìn số người, thú, thực vật lớn nhỏ trên phi thuyền, có chút đau đầu.
Chỉ sơ ý một chút, sao y lại mang theo cả một gia đình thế này!
Khẳng Khẳng ôm lấy Nhục Chi và ngựa tí hon đứng dậy.
Vinh Tuệ Khanh liền đưa Nhục Chi và ngựa tí hon vào trong túi càn khôn.
Nhục Chi là địa tinh, cũng là thực vật, ở trong túi càn khôn của Vinh Tuệ Khanh giống như cá gặp nước. Nó thích nhất là làm hàng xóm kế bên các loại dị thảo như Chúc Dư chẳng hạn. Nhục Chi phát hiện ra một lượng lớn Chúc Dư ở trong túi càn khôn của Vinh Tuệ Khanh, nó cao hứng vô cùng, trực tiếp mở một gian phòng cho mình ngay tầng bên cạnh tầng có đặt Chúc Dư, thoải mái ở đó.
Khẳng Khẳng bám trên lưng Vinh Tuệ Khanh.
La Thần thu lại phi thuyền.
Trên không đều là tu sĩ cao cấp, phi thuyền không cùng đẳng cấp của bọn họ mà bay lên sẽ bị người khác đánh rớt. Vẫn nên thay đổi phương hướng, đi dưới mặt đất thì hơn.
La Thần kéo tay Vinh Tuệ Khanh, trong tay nắm một lá bùa Thuận Phong, muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Tuy nơi này có dị bảo hiện thế, tiếc là không phải bảo bối bình thường. Những tu sĩ tép riu như bọn họ vẫn chưa đủ trình độ ra tranh đoạt với đám tu sĩ cao cấp mắt hổ rình mồi kia.
“Đứng lại! Muốn chạy đi đâu!”
Một tiếng hét vang lên, đuổi về phía bọn họ.
“Chính Nghĩa Minh tại đây! La Thần! Vinh Tuệ Khanh! Các ngươi hãy bó tay chịu trói đi!” Lại một giọng nói vang lên.
“Chính Nghĩa Minh? Chính là thứ mà Ngụy Nam Tâm tạo ra đó sao?” Vinh Tuệ Khanh lạnh lùng nói: “Thần thúc, ta không muốn chạy.”
Vinh Tuệ Khanh gọi ra Nhật Nguyệt Song Câu, sát khí đằng đằng đứng ngay đó.
Cô rốt cuộc cũng hiểu ra được, Ngụy Nam Tâm không muốn cho cô đường sống!
Muốn chạy cũng chạy không thoát!
Nhưng cô cũng sẽ không để cho đối phương được yên ổn.
Ngươi đã bất nhân đừng trách ta bất nghĩa!
La Thần quét mắt nhìn xung quanh, thấy những lão quái tinh anh đều bay đến nơi bí địa vừa hiện thế, không ai để ý đến chuyện xảy ra ở dưới chân bọn họ.
Giới tu hành vốn là như vậy.
Có thể được như “đèn nhà ai nhà nấy rạng” thì cũng là phẩm chất vô cùng tốt rồi.
Hại người lợi mình cũng xem như có thể thông cảm được.
Đáng hận nhất là có nhiều người không lợi cho mình cũng phải đi tổn hại người khác, luôn luôn là thấy ngươi điều kiện tốt hơn ta, ta vô cùng khó chịu.
Oán thù giữa Vinh Tuệ Khanh và Ngụy Nam Tâm vốn không chết thì không giải được.
La Thần dự định buông tay để tự cô giải quyết, rèn luyện mình trong chiến đấu, nâng cao bản thân.
“Sao chỉ có một cô gái như ngươi ở đây?! La Thần đâu? Bảo hắn ra đây!” Người đến là một tu sĩ vừa Trúc Cơ chưa lâu, vô cùng khoa trương.
Húc Nhật Quyết của Vinh Tuệ Khanh đã luyện đến tầng hai, tu vi Luyện Khí cũng đã là tầng chín đại viên mãn. Những ngày này còn ăn Chu Thảo, vừa rồi còn ăn cả một đoạn Nhục Chi, cả người đang trong trạng thái đỉnh cao tràn đầy linh lực.
“Muốn tìm Thần thúc? Thắng ta trước đã hẵng nói!” Vinh Tuệ Khanh vung Nhật Nguyệt Song Câu trong tay, Nhật Câu hướng lên, Nguyệt Câu hướng xuống, vẽ ra một hình tròn.
Nguyên khí của thiên địa vừa trải qua chấn động khi bí địa xuất thế, vẫn đang trong trạng thái chấn động không cân bằng.
Trong đầu Vinh Tuệ Khanh lại nhớ đến Khuê Long Yêu Nguyệt Trận vừa được chứng kiến, lúc này thân hình lay động, bất tri bất giác nối khớp với thân pháp khói mù Khuê Long du tẩu kia. Song Câu trong tay hợp nhất, như trăng lửng lơ giữa trời, dung hòa cùng với thiên địa nguyên khí. Cả người trong chốc lát giống như kinh long xuất thế, siêu phàm thoát tục!