Bổ Thiên Ký

Một cước phá đan điền


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nếu không phải người đó chạy nhanh, trước ngực đã bị Nhật Nguyệt Song Câu chém thành một lỗ.

“Con tiện nhân này! Ác độc như vậy! Ông mới nhường ngươi ba chiêu, bây giờ mới là thật đây!” Người nọ thở hổn hển, tay phải khẽ lật, một thanh trường kiếm xuất hiện trong tay.

Thì ra là kiếm tu.

Vinh Tuệ Khanh cười lạnh. Đối với cô, có rất nhiều tu sĩ dối trá, mà tu sĩ kiếm tu lại chiếm tỷ lệ lớn trong số đó.

Cuộc chiến giữa tu sĩ, hoặc là dùng tu vi, linh lực; hoặc là dùng chiêu thức, binh khí. Chỉ có những kẻ chẳng thuộc trường phái nào ra hồn trong kiếm tu, động tác hoa mĩ rất nhiều, múa kiếm làm người khác hoa cả mắt, cũng chỉ là để thỏa mãn một chút lòng hư vinh bên3ngoài của chính bọn họ, không có ý nghĩa thực chiến một chút nào cả.

Lúc đánh nhau, nếu linh lực tương đương, chính là xem thân pháp ai nhanh, chiêu thức độc, binh khí lợi hại.

Lúc kiếm tu rút kiếm, roi dài của người ta đã đánh đến trước ngực hắn rồi. Đều là động tác đẹp đẽ mà thôi, nhìn được dùng không được.

Đương nhiên, kiếm tu rất lợi hại, nghe nói nếu có thể nhân kiếm hợp nhất thì sẽ là thiên hạ vô địch.

Vinh Tuệ Khanh vẫn chưa từng được gặp qua.

Chỉ là kiếm tu này trước mắt cô rõ ràng không thể nhân kiếm hợp nhất, nhưng lại thể hiện đủ tư thế đẹp mắt. Lúc ngự kiếm, không đi thẳng đến đích, mà lại ngự khí ép trường kiếm của mình bay xiêu vẹo tạo ra đường cong trong0không trung.

Cũng không biết là đang tạo ra một trận pháp phức tạp hay là đang chuẩn bị kiếm chiêu mới.

Vinh Tuệ Khanh nhìn đến trong lòng tức giận. Dù sao thì có Thần thúc ở bên mình, cho dù tu vi đối phương cao hơn mình, cô cũng không lo sợ gì mà tiến về phía trước, dùng Khuê Long Yêu Nguyệt Câu cô mới ngộ ra được mạnh mẽ đánh tới.

Tu sĩ Trúc Cơ đó hoảng sợ, không kịp gọi trường kiếm đang bay trên trời về, cánh tay vươn dài ra, trong tay lại xuất hiện một thanh trường kiếm. Hóa ra là tuyển thủ song kiếm!

Nhật Nguyệt Song Câu của Vinh Tuệ Khanh nhất thời bị trường kiếm của đối phương chắn lại, hướng chếch lên trên.

Vượt cấp khiêu chiến tu sĩ cao cấp vẫn là có mạo hiểm.

La Thần5lại yên lặng đứng bên cạnh, ẩn nấp thân hình, không có ý ra tay giúp đỡ.

Tu sĩ đó nhìn thấy thiếu nữ thanh xuân tiến gần, đặc biệt là trước ngực, cặp ngực sừng sững đang rung động không ngừng trong lúc chiến đấu. Hắn nhìn đến mê mẩn cả người, nhịn không được mười ngón tay khẽ động, muốn chụp đến bầu ngực của Vinh Tuệ Khanh.

Vinh Tuệ Khanh vội xoay người, vặn eo tránh né được.

Tu sĩ Trúc Cơ đó chưa từ bỏ ý định, gọi thanh kiếm đang bay trên không trung về, tấn công Vinh Tuệ Khanh từ trên cao. Bản thân thì quỳ một chân trên đất, đột nhiên tấn công vào thân dưới của Vinh Tuệ Khanh, mười ngón tay chắp lại, đâm đến vùng kín của đối phương.

Vinh Tuệ Khanh giận dữ. Tên kiếm tu này4thật sự là xứng với danh “Tiện tu” Cái gì mà nhân kiếm hợp nhất chứ, phải là “nhân tiện hợp nhất” mới đúng.

* Chữ tiện và chữ kiếm trong tiếng Trung phát âm giống nhau, đều đọc là “jiàn”.

Vinh Tuệ Khanh cắn răng, tạm thời buông Nhật Nguyệt Song Câu ra, để hai tay mình tự do, nhớ lại thủ pháp tay không đấu đao của La Thần hôm đó. Húc Nhật Quyết ngưng tụ trong lòng bàn tay, hai tay nhất thời cứng như sắt, đánh đến trước ngực tu sĩ Trúc Cơ, đồng thời một cước bay ra, linh lực tích tụ ở chân, đá vào đan điền của đối phương.

Đánh nhau giữa tu sĩ, rất ít xảy ra tình cảnh đánh nhau xáp lá cà.

Tu vi thấp cũng đều sử dụng pháp bảo, binh khí để đấu. Tu vi cao9thì trực tiếp so bùa chú và linh lực, còn có các loại thần thông, để người khác đến gần là chuyện không thể tưởng tượng được.

Vinh Tuệ Khanh lại xuất chiêu, đánh bất ngờ vào đối phương. Đáng tiếc tu vi của đối phương cao hơn cô, lại xem cô là nữ tu, khó tránh nổi lên ý nghĩ hạ lưu.

Loại chiêu thức bất ngờ này đánh thức sự nhục nhã từng mà cô chịu ở chỗ Mạnh Lâm Chân. Nhất thời cô vô cùng tức giận, ngược lại phát huy vượt hẳn bình thường, lấy ngoài đánh trong, một cước đạp nát đan điền đối phương. Trực tiếp hủy đi tử phủ đan điền của tu sĩ Trúc Cơ kia, hủy đi tu vi Trúc Cơ của đối phương.

Tu sĩ Trúc Cơ khó tưởng tượng nổi bản thân bị một thiếu nữ mười mấy tuổi phá tử phủ đan điền. Hắn trừng hai mắt, quỳ xuống, sau đó té xuống mặt đất, làm bụi đất văng lên một mảng.

Trợ thủ mà hắn mang theo đều là cấp Luyện Khí, lúc này vừa nhìn thấy chủ của mình bị người giết thì sợ đến chim bay vỡ tổ, vội vàng trở lại tổng bộ Chính Nghĩa Minh ở kinh thành báo tin.

La Xảo Tư, Đại Ngưu, Bách Hủy đang nhìn lén ở cách đó không xa đều không tin nổi cảnh mình nhìn thấy. Bọn họ nhất trí cho rằng là do La Thần ra tay, Vinh Tuệ Khanh mới có thể lấy tu vi Luyện Khí, đánh bại một tu sĩ Trúc Cơ!

Vinh Tuệ Khanh khinh thường, đạp tu sĩ đó thêm một cái, quát lên: “Chỉ là phá hủy tử phủ mà thôi, cũng không có lấy mạng ngươi, ngươi làm ra bộ dạng như chết này làm gì?”

La Thần hiện thân đi ra, khẽ vuốt cằm: “Bớt nói nhảm, ra tay đi!” Ý chỉ Vinh Tuệ Khanh giết tu sĩ đó đi.

Vinh Tuệ Khanh có chút khó khăn: “Tu vi của hắn đã bị ta phế rồi…” Hơn nữa người này chỉ là bị người ta sai khiến, cũng không phải là người cầm đầu, chỉ là tay sai.

La Thần lạnh lùng nói: “Ra tay không khoan dung, khoan dung thì đừng ra tay! Cái dáng vẻ không quả quyết này của nhóc đến khi nào mới sửa được đây?” Nói xong đi đến bên người tu sĩ đó, khom lưng vươn tay nắm tóc tên tu sĩ sống dở chết dở lên hỏi: “Ai phái các ngươi tới? Chính Nghĩa Minh chia làm mấy đường? Có những người nào
dẫn đội! Ngươi nói rõ cho ta, ta cho ngươi một con đường sống! Nếu dám nói dối!” La Thần vung tay lên, lấy thanh trường kiếm đã gãy, bóp nát trong tay, biến thành một đám sắt vụn, ném tới bên cạnh hắn: “Sẽ giống như kiếm này!”

Tu sĩ đó vốn đã không còn hy vọng. Hắn mất thời gian một trăm năm, lập được nhiều công lao cho Hoàng Vận Tự mới nhận được hai khối Trúc Cơ thạch, cuối cùng thuận lợi Trúc Cơ. Nhưng hôm nay sai một ly đi một dặm, bị yêu nữ này phế đi tử phủ đan điền, bị đánh quay về Luyện Khí. Đã không có Trúc Cơ, tuổi thọ của mình đã không còn nhiều.

Nó làm như vậy, so với giết mình có gì khác nhau!

Không muốn nghe nó nói giả mù sa mưa!

“Ta khinh! Muốn giết cứ giết, muốn chém tùy ý! Ta Ngưu Nhị chớp mắt một cái thì không phải là hảo hán!” Tu sĩ đó còn cứng miệng.

“Ngươi còn dám xưng hảo hán!” Vinh Tuệ Khanh càng tức giận, đảo ngược Nhật Câu, chém lên lưng hắn: “Trời đất này làm gì có hảo hán nào hạ lưu như ngươi!”

La Thần trừng mắt nhìn Vinh Tuệ Khanh: “Tự mình đứng ở đây, suy nghĩ hôm nay đã làm sai điều gì!” Nói xong, đem tu sĩ đó xách vào trong rừng rậm ven núi.

Vinh Tuệ Khanh cắn môi đứng dưới một cây đại thụ, có chút không cam tâm.

Khẳng Khẳng từ trên cây nhảy xuống, đáp lên vai Vinh Tuệ Khanh, nhìn chằm chằm vào phương hướng La Thần mang tu sĩ kia đi, nói với Vinh Tuệ Khanh:”... Bọn họ đi vào đó làm gì?”

Vinh Tuệ Khanh không lên tiếng, cô biết sẽ không phải chuyện tốt lành gì.

Quả nhiên không bao lâu, La Thần tay không từ trong rừng rậm đi ra, nhàn nhạt nói: “Nước Đại Lương tạm thời không đi được. Ngọn núi kia lấp đầy hồ Đại Lương rồi, hoàng đế Đại Lương lo sợ nước Đại Sở đục nước béo cò, đã phái trọng binh tập kết ở biên cảnh.”

Vinh Tuệ Khanh hỏi: “Chỉ có thế thôi sao? Ngụy Nam Tâm không cấu kết với hoàng đế Đại Lương ạ?”

La Thần cười cười, kéo tay cô, ném ra một chiếc phi thoa, dắt Vinh Tuệ Khanh cùng nhau nhảy lên.

Phi thoa cách mặt đất không xa, chỉ khoảng ba thước, không lên tới trời, mà ở dưới đất, bay nhanh về phía trước như lướt trên cỏ.

Vinh Tuệ Khanh chỉ cảm thấy tiếng gió vù vù thổi qua tai, cảnh vật xung quanh lướt qua mắt cô nhanh tới trở nên hư ảo.

“Bảo bối này không tệ!” Vinh Tuệ Khanh đang định khen một phen.

“Đây là thứ lấy từ trên người của tên tu sĩ kia.” La Thần nhàn nhạt nói.

Vinh Tuệ Khanh vội ngậm miệng.

Có chiếc phi thoa này, chẳng mấy mà bọn họ đã rời khỏi phạm vi núi Triều Ca, chỉ cần nửa ngày thì đến núi Quán Đào phía Tây nước Đại Sở. Từ đây đi về phía Tây thêm một trăm dặm, chính đến chốn Âm Tê trong truyền thuyết, quanh năm không có ánh mặt trời, mây mù dày dặc, chướng khí khắp nơi. Nghe nói đi vào là người, đi ra đều không phải người...

Trên núi Quán Đào có rất nhiều cây đào, mùa xuân đến trên núi hoa đào nở khắp nơi, là vùng có phong cảnh tốt nhất của ngũ địa thập phủ phía Tây nước Đại Sở.

Hiện tại chính là mùa xuân tháng ba, Vinh Tuệ Khanh phút chốc đã bị cảnh sắc hoa đào diễm lệ hấp dẫn, cười lớn chạy tới chạy lui trong núi.

La Thần nhìn chung quanh, cảm thấy vẫn nên đến thị trấn Dao Xuyên dưới chân núi nghỉ tạm trước đã.

Vinh Tuệ Khanh không có ý kiến, đi theo La Thần xuống núi, trước khi mặt trời lặn đã đến khách điếm ở thị trấn Dao Xuyên.

La Thần mướn hai căn phòng hảo hạng nằm sát nhau.

Vinh Tuệ Khanh ăn cơm tối xong, đến phòng La Thần hỏi: “Thần thúc, tu sĩ kia rốt cuộc nói gì vậy?”

La Thần đem tu sĩ kia vào rừng “tra hỏi”, khẳng định là đã hỏi ra cái gì đó, bằng không sẽ không vội vàng dẫn cô rời khỏi phạm vi núi Triều Ca.

La Thần nhìn Vinh Tuệ Khanh, tiện tay mở kết giới rồi mới nhàn nhạt nói: “Chính Nghĩa Minh của Ngụy Nam Tâm đã lôi kéo được không ít người, mặc dù tu sĩ tu vi Kim Đan trừ ông ta ra thì không còn ai, nhưng tu sĩ Trúc Cơ rất nhiều, tu sĩ cấp Luyện Khí lại càng nhiều. Bọn họ chia làm năm đường người ngựa, chia ra ở bốn phía Đông, Tây, Nam, Bắc nước Đại Sở và nơi tiếp giáp giữa nước Đại Sở và Đại Lương, há miệng chờ sung, đợi chúng ta đi qua.”

Vinh Tuệ Khanh tức giận đập bàn: “Thực sự là ức hiếp người quá đáng! Lần sau ta nhất định sẽ không khoan dung!”

La Thần lạnh lùng nói: “Không có lần sau đâu. Nếu có lần sau, ta trực tiếp phế tu vi của nhóc, đem nhóc gả đến Tây Đại Lục.”

Nước Đại Sở là ở Đông Đại Lục.

Vinh Tuệ Khanh biết, trên thế gian này phân thành Ngũ Châu Đại Lục. Đông Đại Lục, chỉ là một đại lục trong đó.

“Biết rồi ạ.” Vinh Tuệ Khanh rầu rĩ nói một câu: “Nếu bọn chúng đều có người ở Đông, Tây, Nam Bắc, chúng ta bất kể đi đến đâu đều bị người đuổi giết.”

La Thần gật đầu, lại lắc đầu: “Phía Tây là nơi bọn chúng yếu nhất. Bởi vì địa hình nước Đại Sở, là hình giống như túi tiền, phía Tây rộng rãi, phía Đông nhỏ hẹp. Thế nhưng đa số người lại ở phía Đông, vùng phía Tây thì hoang vắng. Người trong mỗi tổ của bọn họ không khác nhau là bao, bởi vậy phòng thủ phía Tây là yếu nhất. Chúng ta ở đây, mới có thể tạm thời tĩnh dưỡng một thời gian.” Cuối cùng lại mỉm cười nói: “Núi Quán Đào này từ trước đến nay yêu thú hoành hành, rất nhiều đại yêu thú, đều là từ đây đi ra. Nhân cơ hội này, chúng ta dùng yêu thú và săn yêu tu sĩ để luyện tập một chút.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện