*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Quản Phượng Nữ xoa xoa đôi mắt: “Đúng là có hơi thấm mệt. Gần đây cứ mơ mơ hồ hồ, đêm tối không ngon giấc, ban ngày lại buồn ngủ. Vương gia, có phải thiếp đã sinh bệnh rồi không?”
Ngụy Nam Tâm vén lọn tóc mai của Quản Phượng Nữ ra sau vành tai mỹ miều của bà, dịu dàng đáp: “Đừng đoán mò. Thái y ngày ngày đến đây chẩn mạch cho nàng, nàng ngã bệnh sao ta lại không biết cho được? Nàng đừng nghĩ nhiều nữa. Chắc hẳn ngày nào nàng cũng chỉ ở trong vương phủ đến chán ngấy cả rồi, ngày mai ta sẽ đưa nàng đến biệt trang ở ngoại thành tĩnh dưỡng nhé. Nếu nàng thích dạo chơi ở3bên ngoài, chúng ta có thể rời khỏi nước Đại Sở, đến một quốc gia nào đó chu du một vòng. Nàng thấy thế nào?”
Quản Phượng Nữ mỉm cười gật đầu: “Chỉ cần vương gia vui, thiếp thân sẽ phụng bồi.” Trong sự cung thuận còn mang theo một chút lạ lẫm, chỉ có người đổ hết tâm sức vào đó như Ngụy Nam Tâm mới cảm nhận được.
Ai ai cũng ngưỡng mộ vương gia và vương phi phu thê tình thâm, chỉ có chính Ngụy Nam Tâm mới hiểu rõ, trái tim của Quản Phượng Nữ trước giờ chưa bao giờ chân chính thuộc về ông ta. Thuốc của ông ta làm mất đi bản tính của Quản Phượng Nữ. Quản Phượng Nữ giờ đây0đẹp thì vẫn xinh đẹp, nhưng chẳng khác gì một lọ hoa trang trí không có linh hồn.
Nghĩ đến chuyện này, Ngụy Nam Tâm giống như đang phải chịu giày vò trong luyện ngục. Ông ta yêu Quản Phượng Nữ bao nhiêu thì căm hận viên thuốc ấy đến bấy nhiêu!
Có lúc, ông ta cũng nghĩ đến: Nếu bà ấy không ăn viên thuốc kia, thì cho dù ban đầu bà ấy có không bằng lòng, trải qua thời gian kiên nhẫn bồi đắp lâu dài như vậy, trong lòng bà hẳn cũng sẽ có hình bóng ông ta? Nhưng mà vì viên thuốc đó, có lẽ trái tim bà vĩnh viễn cũng không bao giờ dành cho ông ta...
Đây có phải là tự tạo nghiệt,5không thể sống hay không?
Ngụy Nam Tâm nén đi khổ sở trong lòng, cười đáp: “Bảo nha hoàn, bà vú thu dọn hành lý cho nàng, ngày mai chúng ta lên đường ngay.”
Quản Phượng Nữ khẽ gật đầu: “Vương gia không cần phải lo lắng. Chỉ cần Thánh thượng cho phép vương gia ngài rời kinh, dù có đi nơi nào, thiếp thân cũng sẽ theo bên cạnh ngài.” Trong nụ cười mỉm, ánh sáng diệu kì hợp tan, sáng ngời tiên diễm không tả nổi. Màu xanh biếc trong đôi con ngươi càng thêm đậm nồng.
Vẻ đẹp như vậy, dù có là một bình hoa không có linh hồn, ông ta cũng chấp nhận.
Ngụy Nam Tâm ngồi xuống bên Quản Phượng Nữ: “Ta lập tức4vào cung xin chỉ dụ.” Ông ta ôm lấy Quản Phượng Nữ một lát liền đứng dậy rời đi.
Quản Phượng Nữ nhìn theo bóng lưng của Ngụy Nam Tâm, trong mắt lóe lên một tia nghi hoặc.
“Thưa vương phi, các quản sự đã đến để bẩm báo ạ.” Đại nha hoàn ở bên ngoài cung kính thông báo.
Quản Phượng Nữ đáp ứng một tiếng, chỉnh lại tóc tai, bắt đầu công việc của một ngày như thường lệ.
...
Trong thôn Bì Thị trên núi Quán Đào ở phía Tây nước Đại Sở, Vinh Tuệ Khanh lại tỉnh dậy, uể oải duỗi người một cái. Đêm qua, cái tên biến thái chết tiệt kia lại xuất hiện cả trong giấc mơ của cô, hại cô không được ngon9giấc, tiêu tan cả cơn buồn ngủ, đến sáng lại tỉnh dậy muộn.
Vinh Tuệ Khanh theo thói quen gọi một tiếng: “Thần thúc...”
Không có tiếng đáp lại.
Vinh Tuệ Khanh ngẩn người, ngây ngốc cả một lúc mới nhớ tới Thần thúc hình như vẫn còn ở trên núi Quán Đào chưa xuống.
Linh sủng Xích Báo mà cô vừa mới thu nhận kia hẳn là đang Trúc Cơ.
“Khẳng Khẳng?” Vinh Tuệ Khanh mặc xong quần áo xuống giường, ra ngoài phòng ăn nhìn một lượt.
Khẳng Khẳng thích chạy đến phòng ăn.
Thế mà hiện tại Khẳng Khẳng lại không có ở đây.
Vinh Tuệ Khanh cau mày. Cô rất muốn lên núi xem xem, nhưng bây giờ trời sáng trưng, nếu cô đi ra ngoài không chừng sẽ khiến người khác chú ý đến bọn họ.
Cô đang băn khoăn ở trong phòng thì nghe bên ngoài truyền vào tiếng gõ chiêng.
“Mau tập hợp! Mau tập hợp! Mau đến từ đường ở phía Đông của thôn, thôn trưởng có chuyện muốn thông báo!”
Vinh Tuệ Khanh ngẫm nghĩ rốt cuộc cũng đi theo mọi người cùng đến từ đường ở phía Đông thôn.
Thôn Bì Thị là một sơn thôn nhỏ, không có nhiều quy tắc là mấy.
Tất cả nam nữ đều đến ngồi phía trong từ đường.
Vinh Tuệ Khanh ngồi cạnh đại thẩm nhà bên, thấp giọng hỏi: “Có chuyện gì xảy ra vậy ạ?”
Đại thẩm nhà bên lắc đầu, mặt mang vẻ âu sầu: “Không biết nữa. Nhưng mà từ lúc thị
trấn Dao Xuyên xuất hiện bao nhiêu người tu hành thì tô thuế của chúng ta lại cao lên một bậc. Hầy, hiện tại ông nhà ta mỗi ngày cứ trời chưa sáng đã lên núi đặt bẫy, đi sớm về khuya, cũng vừa vặn gom được đủ tiền thuế.”
Vinh Tuệ Khanh thông cảm nhìn bà ấy, không hề nghĩ tới mình cũng phải đóng thuế.
Trong từ đường, thôn trưởng của thôn Bì Thị ưỡn ngực ưỡn bụng, mặt hồng hào lên tiếng: “Núi Quán Đào chúng ta cũng sắp có triển vọng rồi. Đêm qua, thôn Đông Miêu Nhi gần bên có người đã nhìn thấy sơn quỷ đại nhân đi tuần rồi! Vả lại còn nghe nói là đi về hướng thôn Bì Thị chúng ta! Cho nên, các thôn đã họp lại cùng quyết định phải đến miếu sơn quỷ trên núi Quán Đào tế bái sơn quỷ đại nhân!”
Nước trà trong miệng Vinh Tuệ Khanh phụt cả ra ngoài. Có cần phải náo động đến thế không? Chẳng qua là một sự hiểu lầm đẹp đẽ thôi mà? Nhưng nơi này thật sự có miếu sơn quỷ sao? Vậy thì có thể đi xem xem thế nào.
Sau đó lại nhớ đến La Thần và Xích Báo còn đang ở trong hang yêu tại núi Quán Đào, trong lòng Vinh Tuệ Khanh chợt căng thẳng. Nhất định phải tìm cách báo cho bọn họ biết thật sớm. Cô có cảm giác lần tế sơn quỷ này nhất định có vấn đề. Những tiểu đội săn yêu vẫn còn đang săn trên núi Quán Đào, nói không chừng còn đặc biệt thích thú với sơn quỷ đại nhân, hơn nữa còn có Xích Báo dưới trướng cô nữa.
Nghĩ đến Xích Báo, lại nghĩ đến những tu sĩ đã nói muốn bắt yêu thú có thần thông trời sinh đó, Vinh Tuệ Khanh mơ hồ cảm thấy những chuyện này đều có chút liên quan.
Thôn trưởng ở bên trên nói chuyện văng nước bọt cả nửa ngày, cuối cùng tổng kết: “Lễ tế bái sơn quỷ đại nhân quyết định vào lúc hoàng hôn ba ngày sau. Mọi người có tiền thì góp tiền, có sức thì góp công, không cần phải miễn cưỡng. Tu sĩ trong thị trấn cũng sẽ tham gia tế bái sơn quỷ đại nhân lần này.”
Câu cuối cùng mới là trọng điểm nhỉ.
Vinh Tuệ Khanh giấu mình trong đám đông, cật lực không để người khác phát hiện ra sự bất thường nơi cô.
Ra khỏi từ đường, Vinh Tuệ Khanh vội vàng trở về gian nhà tranh của mình, dự định chờ đến tối mà vẫn không thấy La Thần thì cô sẽ lên núi tìm bọn họ.
May là vào chạng vạng, La Thần đã dẫn theo một người trẻ tuổi cao to, anh tuấn uy vũ cùng vào sân: “Tuệ Khanh, ta trở về rồi.”
Vinh Tuệ Khanh mừng rỡ vội ra đón: “Thần thúc, thúc đã trở về rồi. Nếu thúc còn không về, ta còn định lên núi tìm thúc cơ.”
La Thần quay đầu gọi người trẻ tuổi kia lại: “Đây chính là Xích Báo.”
Một đầu tóc màu đỏ lửa vô cùng chói mắt. May sao nơi này mọi người đã quen nhìn tu sĩ với đủ sắc màu, cũng không còn quái lạ gì đối với một người đàn ông có đầu đỏ chói.
Nhưng Vinh Tuệ Khanh vẫn cảm thấy không nên quá mức nổi bật thì tốt hơn.
Xích Báo liền biến đầu tóc của mình thành màu đen.
“Nhưng mà cậu ta sẽ ở đâu?” Vinh Tuệ Khanh tiếp tục rầu rĩ. Nhà tranh đơn sơ, chỉ có hai gian phòng, bình thường VInh Tuệ Khanh ở trong phòng, La Thần sẽ ngồi thiền ở phòng ngoài hoặc ngay trong sân.
Xích Báo cười đáp: “Không cần phải lo. Ta ở dưới mái hiên trước cửa phòng là được rồi.”
Vinh Tuệ Khanh nhớ đến những con chó trông nhà, có chút ngượng ngập, nhỏ tiếng nói: “Như vậy sao có thể?”
“Không sao.” La Thần nhàn nhạt nói: “Cậu ta vừa mới Trúc Cơ, khôi phục về nguyên hình vẫn tương đối thoải mái hơn. Đối với cậu ta bây giờ nếu cứ giữ mãi dạng người thì sẽ tiêu hao linh lực rất lớn.”
Vinh Tuệ Khanh không băn khoăn thêm nữa, nói vào vấn đề: “Vài thôn xung quanh núi Quán Đào muốn liên kết với nhau tổ chức tế bái sơn quỷ, nghe thôn trưởng nói thì đó hẳn là đề nghị của những tu sĩ trong thị trấn Dao Xuyên. Thần thúc, thúc nói chúng ta nên làm thế nào?”
La Thần nhìn Vinh Tuệ Khanh, trầm ngâm: “Trước tiên ở yên quan sát động tĩnh đã. Ta đoán có lẽ chuyện của Xích Báo vẫn không thể giấu được bao lâu.”