*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. La Thần nổi gân xanh trên trán, nhưng vẫn nhẫn nại nhìn sang Vinh Tuệ Khanh: “Đói rồi sao?”
Vinh Tuệ Khanh đã ăn Chúc Dư, vốn không cần dùng cơm trong vài ngày. Nhưng nghĩ đến những món ngon mình được ăn vào hôm ấy, Vinh Tuệ Khanh không khỏi liếm môi, cười gượng: “Cũng không có đói lắm...”
La Thần im lặng, hồi lâu mới phất phất tay: “Vào trong đợi một lát.” Xoay người lại quay vào phòng bếp.
Khẳng Khẳng được như nguyện, lúc này mới sực như nhìn thấy trong phòng xuất hiện thêm một người, mắt to mày đậm, vai rộng chân dài, thân thẳng như tùng. Khẳng Khẳng đánh giá Xích Báo một lượt, chợt hỏi: “Ngươi là báo hả?”
Xích Báo gật gật đầu: “Ta là linh sủng của chủ nhân.” Hơi khom người cúi3đầu với Vinh Tuệ Khanh.
Khẳng Khẳng kinh ngạc, giậm chân kêu la: “Khẳng Khẳng mới là linh sủng của chủ nhân, ngươi thì có bản lĩnh gì xứng để đi cùng với Tuệ Khanh của bọn ta?!”
Vinh Tuệ Khanh đằng hắng: “Khẳng Khẳng!”
Khẳng Khẳng huơ huơ chân trước với Vinh Tuệ Khanh, ra hiệu cô không cần lên tiếng.
Xích Báo nhìn sang Vinh Tuệ Khanh, lại nhìn Khẳng Khẳng, sau đó liền biến về nguyên hình. Con mắt thứ ba hiện ra giữa đầu mày, phát ra chùm ánh sáng màu vàng nhạt bao phủ cả người Khẳng Khẳng vào trong.
Khẳng Khẳng nhắm mắt cảm nhận chùm sáng ấy, thật lâu mới mở mắt ra, không cam không nguyện gật đầu: “Tạm được, tạm thông qua.” Sau đó lại nhảy lên lưng Xích Báo, xách hai tai nó: “Khẳng0Khẳng tới trước, ngươi phải gọi Khẳng Khẳng là lão đại...”
“Được rồi, Khẳng Khẳng đừng ức hiếp Xích Báo mới đến.” Vinh Tuệ Khanh cười nhắc nhở một câu xong lặng lẽ theo vào phòng bếp, nhường phòng ngoài cho Khẳng Khẳng và Xích Báo kết nối tình cảm.
Trong phòng bếp, La Thần đang đứng trước một cái thớt gỗ xắn tay áo nhào bột mì.
Ở phần bên kia của thớt, một con dao to bản đang tự băm thịt một cách thần tốc, thịt mau chóng bị băm nhuyễn.
Một thùng nước đặt bên cạnh tấm thớt nhấp nhô vài búp rau cải xanh không nhìn ra là loại nào đang vui vẻ tự gột rửa ở bên trong.
Trong lúc La Thần nhào bột, thỉnh thoảng lại quay đầu bổ sung một ít linh lực vào dao to bản,5con dao ngay tức khắc lại hăm hở ra sức băm thịt. Hoặc là chỉ tay vài cái về phía rau cải đang tự tiêu khiển kia, rau cải liền bay ra khỏi thùng nước, nằm trên một cái thớt khác. Một con dao phay nhỏ hơn bay sang, bắt đầu tự thái rau cải làm nhân.
Vinh Tuệ Khanh nhìn mà miệng cười tủm tỉm, lên tiếng hỏi: “Thần thúc, thúc đã có thể dùng linh lực băm nhân bánh rửa rau, sao lại không dùng cách như vậy để nhào bột?”
Hai tay nhào bột của La Thần dừng một chốc, quay đầu nhìn Vinh Tuệ Khanh: “Linh lực không phải vạn năng, không thể giải quyết tất cả vấn đề. Có những chuyện cần phải tự thân làm mới có thể đạt đến hiệu quả cần có. Ví4như nhào bột, bột nhào bằng cách dùng linh lực sẽ không ngon bằng khi dùng tay.”
Ngọn đèn trong gian phòng bếp như hạt đậu, tỏa ánh mờ mờ khắp căn phòng. Trong ánh sáng lờ mờ mang theo hương thơm của thịt, mùi hương thoảng của rau xanh, còn có mùi ngũ cốc của bột mì, mùi vị của thế tục không thể nào trần tục hơn, nhưng lại khiến cho Vinh Tuệ Khanh cảm thấy như lạc vào tiên cảnh. Tu hành là vì điều gì? Có lẽ là vì để mỗi ngày đều có thể sống trong tiên cảnh như vậy...
Vinh Tuệ Khanh không kiềm được đi đến ôm lấy eo La Thần từ phía sau, dựa đầu vào lưng y, khẽ giọng nói: “Thần thúc, ta muốn được thúc nhào bột cho ta ăn, nhào9bột cả đời, mãi mãi ở bên cạnh ta nhào bột cho ta...”
Tay La Thần hoàn toàn khựng lại, qua một lúc lâu mới xoay người xoa xoa đầu Vinh Tuệ Khanh: “Nói cái gì thế, sau khi Trúc Cơ rồi ép nhóc ăn có khi nhóc còn không muốn ăn nữa kia.”
“A, Thần thúc, trên tay thúc có bột mì đấy!” Vinh Tuệ Khanh la to lên, luống cuống đẩy tay La Thần ra, vừa chạy nhanh ra ngoài, về phòng mình soi gương.
Quả nhiên trên đầu toàn là bột mì!
Vinh Tuệ Khanh cười cười nhìn gương phỉ phui, đột nhiên không muốn dùng phép thuật tẩy rửa mà thay vào đó đi gánh nước, tự tay gội đầu thật kĩ.
Phép thuật dù có thuận tiện thật nhưng đồng thời cũng làm mất đi bao nhiêu thú vui trong cuộc sống.
Vinh Tuệ Khanh vừa lau đầu vừa ngâm nga bài ca trở lại phòng, thấy bữa tối đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi.
Khẳng Khẳng ngồi ở vị trí của mình, ôm lấy bánh bao gặm một miếng thật lớn.
Xích Báo ngồi bên cạnh Khẳng Khẳng, nhã nhặn ăn bánh bao.
Khẳng Khẳng liếc sang lải nhải: “Thật là kì quặc. Một con báo ăn chay, chậc, giả vờ thánh thuần gì chứ... Có giả vờ cũng không thể giả vờ cả đời...” Sau đó lại hô lên với Vinh Tuệ Khanh: “Tuệ Khanh mau đến xem, bánh bao chay của cô sắp bị Xích Báo đệ đệ ăn hết rồi này.”
Xích Báo bối rối, trong tay cầm một chiếc bánh bao nhân chay, ăn cũng không được, không ăn cũng không được, bỗng chốc sặc phát ho.
Vinh Tuệ Khanh không hề thấy đói, mỉm cười đi qua cầm lấy một cái bánh bao nhân chay mà ăn, vừa ăn vừa chỉ mấy cái bánh bao còn lại: “Của hai ngươi hết đấy.”
Khẳng Khẳng hoan hô một tiếng, bắt đầu ăn ngấu nghiến. Xích Báo cũng ăn hết bánh bao chay còn lại mới dọn dẹp tất cả bát đũa.
Khẳng Khẳng vỗ vỗ bụng ngồi trên ghế nghỉ ngơi, nói với Xích Báo: “Đặt xuống đi, Tuệ Khanh sẽ thu dọn mà.”
Xích Báo nghiêm chỉnh đáp: “Linh sủng hầu hạ chủ nhân là tất yếu.”
Khẳng Khẳng: “...” Nhảy xuống khỏi ghế, chạy ra ngoài ngắm trăng, vờ như không nghe thấy Xích Báo nói.
Vinh Tuệ Khanh cảm ơn Xích Báo, sau đó vào phòng trong ngồi thiền, đợi đến lễ tế sơn quỷ ba ngày sau.
Những ngày
này, Vinh Tuệ Khanh và Xích Báo đều ở trong viện không ra ngoài. Trong lúc đó chỉ có La Thần ra ngoài một chuyến, nói là muốn đi do thám địa hình, rời đi hai ngày.
Vào lúc hoàng hôn ngày thứ ba, La Thần trở về nhà tranh trước giờ tế sơn quỷ, sắc mặt tái nhợt.
Đại thẩm và đại thúc ở kế bên sang hẹn Vinh Tuệ Khanh và La Thần cùng lên núi xem tế sơn quỷ.
Vinh Tuệ Khanh thay một bộ áo rộng tay và quần ống to như các cô nương trong núi thường mặc, đi sau La Thần theo dòng người đến trước miếu sơn quỷ.
Nơi đó quả nhiên có rất nhiều tu sĩ, như cố ý lại như vô ý đứng ở các con đường, yên lặng đánh giá những người dân trong núi ngang qua.
Tay Vinh Tuệ Khanh đẫm mồ hôi.
La Thần nắm chặt tay cô: “Đừng sợ, bọn họ nhiều lắm là tu vi Trúc Cơ, không làm gì được chúng ta.”
Vinh Tuệ Khanh vẫn không dám ngẩng đầu.
Không dễ gì chen trong đám đông người đến được miếu sơn quỷ, Vinh Tuệ Khanh mới dám ngẩng đầu nhìn xung quanh.
La Thần khẽ “A” một tiếng.
“Sao thế?” Vinh Tuệ Khanh nhón chân nhìn vào trong.
“Nhóc xem tượng sơn quỷ ở trong đó kìa.” La Thần đưa tay chỉ pho tượng đất bên trong miếu sơn quỷ.
Ở giữa miếu thờ nhỏ hẹp bày một pho tượng đủ sắc màu. Một con báo màu đỏ thẫm đang trong trạng thái chạy thật nhanh, trên lưng báo là một thiếu nữ mặc võ trang màu đen, trong tay cô cầm một chiếc roi dài. Trong miệng thiếu nữ còn ngậm một nhành hoa quế màu đỏ!
Có lẽ công tượng đắp tượng tay nghề chưa tinh nên mặt mũi của sơn quỷ này không giống với Vinh Tuệ Khanh cho lắm. Nhưng hình dáng thân người, thậm chí nhành hoa quế trong miệng đều đặc biệt giống hệt với Vinh Tuệ Khanh vào đêm hôm đó! Trừ một điều trong tay Vinh Tuệ Khanh ngày đó không hề cầm roi.
“Hả?! Sao lại như vậy?!” Vinh Tuệ Khanh ngạc nhiên há hốc: “Đây... không phải là... vào ngày hôm đó...” Dáng vẻ của mình đó sao!
“Đại thẩm, đại thẩm, miếu sơn quỷ này có được bao lâu rồi ạ? Tượng sơn quỷ này là ai dựng nên ạ?” Vinh Tuệ Khanh bình tĩnh lại, hỏi đại thẩm nhà bên.
Đại thẩm cười bảo: “Rất lâu rồi ấy nhỉ? Từ đời gia gia của gia gia ta, thậm chí còn lâu hơn, miếu sơn quỷ này đã tồn tại ở đây rồi.”
Vinh Tuệ Khanh vô cùng hoang mang. Sao lại có thể như thế! Trước kia cô còn không biết nơi này có miếu sơn quỷ! Giữa cô và Xích Báo cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, không phải là cố ý kia mà!
“Đúng vậy, nghe tổ gia gia ta nói, rất nhiều rất nhiều năm về trước, trên núi Quán Đào này, yêu thú đặc biệt vô pháp vô thiên, thường xuống núi quấy nhiễu bách tính. Sau này có sơn quỷ nương nương chế ngự yêu thú, lệnh bọn chúng không được rời khỏi núi Quán Đào, chúng ta mới có thể gây dựng thôn ở dưới chân núi Quán Đào.” Một thôn dân khác cảm khái.
Vinh Tuệ Khanh cười gượng: “Thế quả là không tồi. Nhưng những yêu thú ngày nay dường như không nghe lời sơn quỷ nương nương là bao...” Không chỉ ở trên núi ăn thịt người mà còn chạy xuống dưới núi, đi nơi khác làm mưa làm gió.
Một bà lão ở bên cạnh vỗ đùi nói: “Cho nên sơn quỷ nương nương mới hiển linh! Bởi vì những yêu thú này không nghe lời ngài ấy nên ngài ấy hiển linh trừ yêu đấy!”
Vinh Tuệ Khanh sợ hãi lùi lại một bước. Không phải chứ? Trách nhiệm này quá trọng đại. Lẽ nào muốn một tu sĩ giai đoạn Luyện Khí như cô kế thừa di nguyện vĩ đại của sơn quỷ nương nương, hoàn thành công việc trừ yêu đánh quái rất có tiền đồ như thế này?!
La Thần nhìn tượng sơn quỷ trong miếu, lại nhìn dáng vẻ Vinh Tuệ Khanh, thấp giọng cười: “Chẳng qua chỉ là trùng hợp, nhóc đừng nghe gió thì tưởng là mưa.”
Vinh Tuệ Khanh cúi đầu, nắm lấy tay áo của La Thần thầm thì: “Thần thúc, ta có bao nhiêu cân lượng thúc cũng biết, việc sắm vai ‘Sơn quỷ nương nương’ có tính thử thách như vậy thực sự không hợp với ta.”
La Thần mỉm cười, khẽ cốc lên đầu Vinh Tuệ Khanh một cái: “Vẫn chưa có ngốc lắm.” Sau đó lại dặn dò cô: “Chuyện này hoàn toàn không liên quan đến nhóc, không cần gánh trên lưng mình như vậy.”
Vinh Tuệ Khanh xoay tròn con ngươi, cười ha ha: “Không gánh, không gánh. Chúng ta không đánh lại thì chạy. Chỉ là không biết có làm tuột dốc danh tiếng của sơn quỷ nương nương hay không...”
La Thần lại vừa bực mình vừa buồn cười, xoay người không để ý đến cô nữa.
Phía trước, thôn trưởng các thôn đã bày xong dê, bò, lợn dùng để tế tự, đốt nhang, dẫn đầu quỳ lạy.
Những thôn dân xung quanh Vinh Tuệ Khanh cũng cùng quỳ bái theo.
Vinh Tuệ Khanh thấy vậy nhanh chóng quỳ xuống, tránh cho người khác phát hiện cô khác người.
Nhưng trong thoáng lơ là, Vinh Tuệ Khanh phát hiện La Thần đã biến mất.
Đợi khi quỳ bái kết thúc, trước miếu sơn quỷ bắt đầu xướng vở kịch đáp ơn thần, Vinh Tuệ Khanh mới nhìn thấy La Thần không biết đã quay lại từ lúc nào, khẽ hỏi: “Vừa rồi thúc đã đi đâu vậy?”
Sắc mặt của La Thần lại hơi tái đi, y thấp giọng đáp: “Trở về rồi nói.”