*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Còn muốn thăm dò xuống dưới thì có một dòng chảy xiết cường đại chảy ngang qua, ngăn cản thần trí của cô.
Vinh Tuệ Khanh lại tiếp tục lặn xuống.
Cô cũng không tin, cô mang theo chìa khoá long cốt có hơi thở của Long Thần, còn có tên Thủy tộc nào dám làm càn trước mặt cô!
Dòng nước phía dưới con suối chảy rất xiết, ở tầng dưới cùng, nhìn như lung tung bừa bộn, thế nhưng lại kín đáo chứa đựng tinh hoa của trận pháp, thật sự là thích nghi với điều kiện từng nơi, dùng thiên thời địa lợi của nơi này thành lợi thế riêng, tạo thành một trận pháp dùng dòng chảy tự nhiên làm sức mạnh, thật sự khiến Vinh Tuệ Khanh nhìn đến kinh hồn táng đảm.
Người bày trận này thật có bản lĩnh, thật sự3đã đến mức khó bề tưởng tượng, xuất thần nhập hóa.
Đến khi cô muốn lặn xuống sâu hơn nữa, áp lực nước đã quá lớn, cô lặn không nổi nữa, chỉ đành trồi lên.
Đợi cô trèo lên bờ suối, con suối kia ầm một tiếng, đáy nước tựa như biến thành cái phễu, nước suối bên trong không ngừng trào xuống phía dưới, chẳng bao lâu sau, nước suối nơi này đã chảy sạch không còn một giọt.
Vinh Tuệ Khanh lại thả thần thức ra thăm dò, phát hiện thần thức trốn dưới đáy nước kia dường như đã theo dòng nước trốn xuống lòng đất.
Chỗ này vốn là hải đảo, tương thông với đáy hải đảo, đương nhiên là biển cả rồi.
Nói cách khác, thần thức này hẳn là chạy trốn ra biển Trầm Tinh.
Vinh Tuệ Khanh nhớ tới bè nổi đang neo0đậu ở cách đó không xa, lo lắng trong một tích tắc, thế nhưng lại nhanh chóng nghĩ lại bản thân bè nổi là dị bảo thượng cổ, có yêu linh bảo vệ, thần thức này còn quá nhỏ yếu, cũng không dám đối kháng cùng yêu linh của bè nổi. Nó có thể ở chỗ này tác oai tác quái, chẳng qua là ỷ vào địa thế độc nhất vô nhị và trận pháp nơi đây.
Nhớ tới trận pháp ở đây, Vinh Tuệ Khanh lại có chút tiếc nuối.
Đáng tiếc để cho thần thức kia chạy trốn mất, bằng không còn có thể truy hỏi xem, là kẻ nào bày ra trận pháp này, thật sự là vô cùng khéo léo.
Những chuyện về trận pháp như thế này, người thường xem cho vui, người trong nghề xem ra kỹ xảo.
Vinh Tuệ Khanh quay5đầu liếc nhìn dòng suối rồi xoay người đi đến bãi cát phía trước.
Nơi đó cũng có lác đác mấy căn nhà tranh, mấy ngư nữ không có rốn đều sống ở nơi này.
Quả nhiên không nằm ngoài dự liệu của Vinh Tuệ Khanh, ngoại trừ những ngư nữ bị La Thần nhốt trong kết giới không biết giờ ra sao, những ngư nữ còn sót lại đều té ngã ngổn ngang trên mặt đất, trên người không ngừng chảy ra nước, cả người đều đang dần dần tan rã.
Đợi đến khi Vinh Tuệ Khanh đi tới trước mặt họ, chỉ còn vài bộ quần áo của các ngư nữ kia rớt trên mặt cát. Mà nước tan ra ngấm vào trong cát, nhanh chóng biến mất không còn gì.
Thì ra xương thịt những cô gái này đều do nước tạo thành...
Những đứa bé4trong thôn kia chắn hẳn cũng sẽ giống như những ngư nữ đã trưởng thành này, hóa thành nước, biến mất trong trời đất này.
Những sinh mệnh do Mệnh tuyền “sinh” ra, thật ra cũng không thật sự là sinh mệnh, mà là vô số hóa thân của Mệnh tuyền. Nó dựa vào những hóa thân hình dạng người này, không ngừng hấp thu tu vi và linh lực của những tu sĩ bị nó vây khốn nơi đây, luyện hóa lại thành tu vi của mình.
Bản thân dòng suối vốn không có có ý thức.
Dòng suối muốn tu luyện, trước tiên phải từ vô thức, tiến đến có ý thức.
Quá trình sinh ra ý thức này thật sự là một bước nhảy vọt chưa từng có.
Nguồn gốc của sự sống chính là bắt đầu như vậy.
Bước đi đầu tiên luôn gian nan nhất,9thế nhưng sau khi bước ra bước thứ nhất, tốc độ tiến hóa phát triển sẽ tăng lên.
Chỉ là vận may của dòng suối này có phần kém rồi, khi không lại gặp phải Vinh Tuệ Khanh, cả Mệnh tuyền và trận pháp, vốn là hai thứ nó phải dựa vào để sinh tồn, đều bị cô triệt tiêu không còn chút nào.
Vinh Tuệ Khanh cảm khái một phen, quay đầu nhìn sắc trời bên chỗ thôn trang một lát.
Tựa hồ ảm đạm hơn ban nãy một chút, không ngờ uy lực của trận pháp cũng không yếu bớt chút nào.
Xem ra, trận pháp Trưởng Lăng Trận này cũng không có ràng buộc với thần thức kia.
Chỗ con suối kia chính là mắt trận, vừa rồi Vinh Tuệ Khanh cũng không trực tiếp phá huỷ mắt trận. Bởi vì cô vô cùng hoài nghi, người có thể bày bố ra trận pháp này nhất định có hậu chiêu lưu lại.
Nếu như hủy
diệt mắt trận, nói không chừng sẽ khiến tất cả phản phệ, cùng với mình đồng quy vu tận.
Vinh Tuệ Khanh nghĩ như vậy, bởi nếu cô là Trận Pháp Sư kia, chắc chắn cô sẽ thiết lập như vậy.
Trận Pháp Sư cao minh cũng giống như kỳ thủ cao minh vậy, không chỉ có thể đi một bước, nhìn trước ba bước, mà còn có thể nhìn trước bốn bước, năm bước, thậm chí bảy bước tám bước.
Trước tiên phải suy tính đến mọi tình huống xấu nhất, vậy mới có thể đứng ở thế bất bại.
Bây giờ đối với Vinh Tuệ Khanh mà nói, cô không thể cưỡng chế phá trận, bởi vì trong trận pháp có người cô quan tâm. Cô muốn cứu bọn họ, cũng chỉ có thể nhẹ nhàng phá, không thể dùng cách thức bạo liệt để phá.
Vinh Tuệ Khanh bèn khoanh chân ngồi xuống trên một vùng đất cao, bắt đầu tu luyện Húc Nhật Quyết dưới ánh nắng càng lúc càng gay gắt.
Cô quyết định đến trưa động thủ lần nữa.
Khi đó là lúc nguyên khí đất trời dương cương nhất, cũng là thời khắc tốt nhất để đối phó với trận pháp thuần âm Trưởng Lăng Trận này.
Đến trưa, Vinh Tuệ Khanh từ trên cao nhẹ nhàng lướt đi, đến bụi cỏ trước mặt thôn trang.
“Bắt đầu!” Hai tay Vinh Tuệ Khanh tạo thủ ấn liên tục, biến ảo ra nhiều loại thủ thế, tay áo trên người căng phồng, một trận gió lớn từ trong tay áo gào thét mà xông ra, nhổ đám dây leo chằng chịt và cây dừa xung quanh thôn trang đến tận gốc, ném tới gò đất phía xa ở đỉnh núi bên kia.
Thôn trang luôn luôn râm mát, ẩn trong bóng tối bỗng nhiên bại lộ dưới ánh mặt trời, dương khí mãnh liệt lập tức xua tan đi một nửa sương khói màu đen quanh quẩn phía trên bầu trời thôn trang.
Thế nhưng thời gian thôn trang này bị che phủ đã quá lâu, chỉ là dương khí của một buổi trưa, vẫn còn chưa đủ để xua tan toàn bộ sương khói màu đen ở nơi này.
Có điều sức mạnh của Trưởng Lăng Trận cũng đã bị đợt nắng gay gắt này triệt tiêu không ít.
Vinh Tuệ Khanh đi theo Lăng Tuyến vào thôn, thấy người ở bên trong đều lộ ra dáng vẻ như có điều suy nghĩ, hoặc ngồi hoặc đứng, giống như tượng đất. Nếu không phải tròng mắt của bọn họ còn đang chuyển động, Vinh Tuệ Khanh quả thật sẽ cho rằng bọn họ đều đã bỏ mình cả rồi.
Hai người Vương nữ Đồ Sơn và Phác Cung Doanh đứng ngơ ngác ở trước cửa nhà.
Trong thôn đã không còn nghe được tiếng trẻ con tranh cãi ầm ĩ, cười đùa rộn ràng nữa rồi.
Bốn phía lặng yên, an tĩnh đến đáng sợ.
Vinh Tuệ Khanh biết, những người này e là đã bị nhốt ở chỗ này rất lâu rồi. Pháp lực của Trưởng Lăng Trận suy yếu, tu vi bị áp chế và hấp thu của bọn họ sẽ từ từ được khôi phục, đồng thời còn có trí nhớ của bọn họ cũng sẽ khôi phục.
Nhưng bởi vì thời gian đã quá dài, nên bọn họ cần có thời gian để thích ứng.
Vinh Tuệ Khanh cũng sẽ không lập tức giải trừ toàn bộ trận pháp.
Chỉ là riêng Vương nữ Đồ Sơn, Vinh Tuệ Khanh cảm thấy có thể cứu nàng ra ngoài trước.
La Thần bước đến, hỏi: “Nàng đã đi đâu vậy?”
Vinh Tuệ Khanh truyền âm cho y: “Ta mang chàng ra ngoài trước.” Nói rồi xoay người, để La Thần nằm úp lên lưng cô, cô cõng y ra ngoài.
Bởi giờ muốn đi ra ngoài thì phải đạp lên Lăng Tuyến. Mà Lăng Tuyến tinh diệu không gì sánh được, không thể có nửa điểm sai lầm. Cho dù y đi theo sau lưng cô, đạp lên vết chân của cô mà đi, Vinh Tuệ Khanh cũng không yên lòng. Chỉ có để cô cõng ra ngoài, mới là biện pháp tốt nhất.
La Thần không tiện, chỉ có thể yên lặng bước đến, ôm lấy Vinh Tuệ Khanh từ phía sau lưng.
Vinh Tuệ Khanh đưa tay nâng hai chân của y, dọc theo Lăng Tuyến nhanh chóng chạy đi.
Đem La Thần ra khỏi thôn, Vinh Tuệ Khanh lại trở về, muốn dùng cách này mang Vương nữ Đồ Sơn đi.
Nhưng mà Phác Cung Doanh nắm chặt cổ tay Vương nữ Đồ Sơn, đau khổ nói: “Nàng lại muốn đi sao? Lần này, nàng định bỏ ta lại bao lâu nữa?”