*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Không buông!” Phác Cung Doanh gào lớn, vẻ mặt đau đớn: “Ta chờ nàng nhiều năm như vậy, nhưng nàng lừa ta hết lần này đến lần khác. Lần trước, nàng là Thích Đại Đại, còn có một lần khác, nàng là Diệp Tinh. Hiện tại, nàng là Quỹ Họa. Ta đã nghĩ làm sao có thể có người giống đến như vậy, ngoại trừ nét mặt khí chất không giống ra, gương mặt và thân hình lại giống nhau như đúc. Vương nữ Đồ Sơn, nàng nói đi, cuối cùng nàng có bao nhiêu thân phận? Nàng đổi tới đổi lui lừa gạt trái tim người ta như vậy, chơi vui lắm có phải không?”
Vinh Tuệ Khanh có hơi bất ngờ nhìn Phác3Cung Doanh bạo phát, đôi mắt đen nhánh linh hoạt quét tới quét lui trên người Vương nữ Đồ Sơn và Thiếu tông chủ Thanh Vân Tông.
Biểu tình trên mặt Vương nữ Đồ Sơn ngơ ngẩn trong chớp mắt, tựa như muốn phản bác lời nói của Phác Cung Doanh, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
“Chàng buông ta ra trước. Chờ chúng ta rời khỏi chỗ này, ta lại nói rõ với chàng.” Vương nữ Đồ Sơn trì hoãn nói.
“Không, nàng mà đi, nhất định ta sẽ không tìm được nàng nữa. Nàng có biết, ta có thể từ bỏ tu hành, chỉ cần giống như bây giờ cùng nàng, hai người chúng ta giống như thôn phu thôn phụ sống cùng0với nhau trong trôn này. Vĩnh viễn như vậy, không tốt sao? Vì sao nàng nhất định phải đi? Nàng đã quên sạch quãng thời gian đẹp đẽ hai chúng ta ở cùng nhau rồi phải không?” Phác Cung Doanh căng thẳng nhìn sắc mặt Vương nữ Đồ Sơn, toàn thân cương cứng.
Vương nữ Đồ Sơn hoảng hốt.
Bọn họ bên nhau tựa như là cả đời rồi, không, hẳn phải là hai đời rồi.
Chuyện thế này trong tộc Cửu Vĩ Hồ của nàng hình như là chưa từng có...
Sắc mặt Vinh Tuệ Khanh nghiêm túc.
Cô thông hiểu trận pháp, tất cả chấn động của nguyên khí đất trời và linh lực tu sĩ bên trong Trưởng Lăng Trận này đều không thoát khỏi mắt5quan sát của cô.
Tu vi của Phác Cung Doanh cũng đang trong quá trình khôi phục, hơn nữa còn khôi phục vô cùng nhanh chóng, thậm chí hình như đã sắp tới giai đoạn đột phá.
Trong lòng Vinh Tuệ Khanh trầm xuống.
Nếu như Phác Cung Doanh hạ quyết tâm, dù tu vi không tấn chức cũng phải giữ Vương nữ Đồ Sơn lại, vậy Vinh Tuệ Khanh quả thật không phải là đối thủ của y.
Tu vi của Phác Cung Doanh bây giờ đã là Kim Đan hậu kỳ đại viên mãn, linh lực cuồn cuộn trong đan điền của y bị giam cầm thật lâu, giờ đang không ngừng phân tán, tụ hợp.
Thậm chí ngay cả giữa không trung cũng bắt đầu có4biến hóa thiên tượng.
Y thật sự sắp đột phá rồi.
Nhưng bây giờ không phải là thời cơ tốt.
Y vẫn còn đang ở trong Trưởng Lăng Trận, cho dù tu vi y tấn thăng thì toàn bộ linh lực của y đều bị Trưởng Lăng Trận hấp thụ, y sẽ không thể Kết Anh thành công.
Mà cái thần thức bỏ trốn kia tựa hồ cảm nhận được nơi đây đang ấp ủ một cơ hội to lớn, cũng đang nhanh chóng chạy trở về đây.
“Vương nữ Đồ Sơn, chúng ta đi trước đi. Cho dù muốn ở cùng hắn, cũng không thể ở lại cái chỗ quỷ quái này được.” Vinh Tuệ Khanh gấp gáp truyền âm cho Vương nữ Đồ Sơn.
Vương nữ Đồ Sơn9run lên, khôi phục lý trí, vội vàng nói với Phác Cung Doanh: “Chàng không cần sợ, ta và nàng ta rời khỏi trận pháp này trước, sau đó nàng ta sẽ đến đón chàng. Chàng yên tâm, lần này ta tuyệt đối sẽ không âm thầm rời đi. Ta lấy tâm ma ra thề.”
Phác Cung Doanh tựa như nửa buồn nửa vui mà nhìn nàng, chậm rãi buông lỏng tay ra.
Vinh Tuệ Khanh cõng Vương nữ Đồ Sơn lên, nhấp nhoáng mấy cái đã theo Lăng Tuyến rời khỏi phạm trù Trưởng Lăng Trận trong thôn, đi tới bờ cát cạnh biển.
Rời khỏi phạm vi của trận pháp, tu vi Vương nữ Đồ Sơn nhanh chóng khôi phục đến bảy tám phần.
La Thần chắp tay sau lưng đứng trên bãi cát, mắt nhìn tầng mây dày đặc phương xa, trầm ngâm không nói.
“Thần thúc, giúp ta trông coi Vương nữ Đồ Sơn, giờ ta phải đi mang Thiếu tông chủ Thanh Vân Tông ra ngoài.” Vinh Tuệ Khanh gấp gáp dặn dò một tiếng rồi bóng dáng liền biến mất khỏi bãi cát.
Vương nữ Đồ Sơn khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu nhắm mắt đả tọa.
La Thần quay đầu nhìn nàng một cái, thấy nàng không có ý muốn chạy trốn, bèn quay đầu đi chỗ khác không để ý đến nữa.
Vinh Tuệ Khanh trở lại thôn trang, thấy mặt Phác Cung Doanh đỏ tía, nắm chặt hai tay, ngay cả hai mắt cũng biến thành đỏ bừng, tựa như là dấu hiệu nhập ma.
“Thiếu tông chủ bớt giận, Vương nữ Đồ Sơn vẫn còn ở trên bãi cát chờ ngươi.” Vinh Tuệ Khanh vội vàng truyền âm cho Phác Cung Doanh, đồng thời cẩn thận đi đến bên cạnh y: “Thiếu tông chủ, ta là Tuệ Khanh, ta mang ngươi ra ngoài, được không?”
Nghe tên Vương nữ Đồ Sơn, đầu óc hơi hỗn loạn của Phác Cung Doanh cuối cùng cũng có vẻ thanh tỉnh lại.
“Nàng ấy... vẫn chưa đi sao?” Phác Cung Doanh lo Vinh Tuệ Khanh lừa y.
Vinh Tuệ Khanh đến gần y: “Ta cõng ngươi đi ra ngoài, chính ngươi nhìn sẽ biết.” Nói rồi lại không nhịn được tiếp lời: “Cho dù nàng có chạy đi chăng nữa, ngươi lại đi đến chân trời góc biển tìm nàng trở về là được rồi, cần gì nhất định phải cầm cố nàng ở chỗ này? Ở chỗ này có gì tốt đâu? Ngay cả bản thân là ai cũng quên. Có con cũng không phải của mình sinh...”
Phác Cung Doanh cả giận nói: “Tử phi ngư, an tri ngư chi lạc*!?”
* Tử phi ngư, an tri ngư chi lạc: Ông không phải là cá, làm sao biết được niềm vui của cá? Câu trên trích từ Nam Hoa Kinh của Trang Tử, tích như sau:
Trang Tử cùng Huệ Tử đứng chơi trên cầu sông Hào. Trang Tử nói: “Đàn cá xanh bơi lội thung dung. Cá vui đó.”
Huệ Tử nói: “Ông không phải là cá, sao biết cá vui?”
Trang Tử nói: “Ông không phải là tôi, sao biết tôi không biết?”
Huệ Tử nói: “Tôi không phải là ông, nên không thể biết được ông, còn ông không phải là cá, ông cũng hẳn không thể biết được cái vui của cá!”
Trang Tử nói: “Xin hãy xét lại câu hỏi đầu. Ông đã hỏi tôi là làm sao biết được cá vui? Đã biết là tôi biết, ông mới hỏi “làm sao mà biết”... Thì đây, làm thế này: Tôi đứng trên cầu sông Hào mà biết được.”
Đại ý là nếu ta nhìn đời với cặp mắt yêu thương thì đời đối với ta cũng yêu thương, trái lại, nếu ta nhìn nó với một tấm lòng hằn học thì nó đối với ta cũng hằn học. Đời như mảnh gương trong, ta cười thì nó cười với ta, mà ta khóc thì nó cũng khóc với ta. Người mà mang theo mình cặp mắt bi quan yếm thế, một tâm hồn ích kỷ, đầy tư dục thì dù sống giữa cảnh đẹp nhất trần gian, giữa cảnh giàu sang tuyệt thế, cũng vẫn luôn luôn đau khổ vì đã mang một cõi địa ngục trong lòng. Hoán cải xã hội chung quanh, tuy là cần, nhưng lo hoán cải tâm hồn mình, nghĩa là trước hết phải lo hoán cải nhãn quang mình về cuộc đời.
Ngay lúc
Vinh Tuệ Khanh thấy hơi thở Phác Cung Doanh bất ổn, bèn lặng lẽ thả một luồng linh lực ra tập kích, đánh cho Phác Cung Doanh hôn mê bất tỉnh. Sau đó cõng y trên lưng, nhanh chóng mang ra ngoài.
Trên bãi cát, Phác Cung Doanh giật mình tỉnh lại, thấy Vương nữ Đồ Sơn mặc áo đỏ đang ngồi bên cạnh mình thì vui mừng khôn xiết.
Vừa rồi đau buồn, hiện giờ vui sướng, vừa buồn vừa vui là tổn thương thân thể nhất, đối với tu sĩ sắp lên cấp mà nói càng là đại kỵ.
Chỉ là một ý niệm chợt lóe, lần này Phác Cung Doanh đã bỏ lỡ mất cơ hội Kết Anh.
Kiếp vân trên bầu trời dần tản ra, tiếng sấm ì ùng cũng từng bước rời xa.
Tia thần thức kia đang từ đằng xa nhanh chóng chạy về cũng dừng lại, không dám lại chạy qua bên này.
Vương nữ Đồ Sơn đã hiểu rõ toàn bộ tiền căn hậu quả, mặt âm trầm đứng dậy, duỗi tay phải ra, một sợi trường tiên xuất hiện trên bàn tay nàng.
Chìa khóa long cốt Vinh Tuệ Khanh mang theo trên người đột nhiên nhảy lên kịch liệt.
Vương nữ Đồ Sơn cũng cảm nhận được linh khí chập chờn từ phía Vinh Tuệ Khanh truyền đến, vung trường tiên đang nắm trong tay một cái: “Cô biết Si Long Tiên rồi đấy.”
Vinh Tuệ Khanh nhớ đến, đây chính là Si Long Tiên năm đó đoạt được từ chỗ lão tổ Đóa gia ở Long Hổ Môn, bên trong có gân giao long. Giao long cũng coi như là họ hàng xa có quan hệ huyết thống với Long tộc! Vậy nên chìa khóa long cốt trên người cô có cảm ứng.
“Tuệ Khanh, cô giúp ta cứu đám người Linh Vũ ra được không?” Tu vi Vương nữ Đồ Sơn đã khôi phục tám phần, đưa thần thức ra dò xét trong thôn, lại phát hiện vẫn không thể lập tức phá hủy trận pháp bên kia.
Vinh Tuệ Khanh gật đầu: “Hai người các ngươi đều đã ra ngoài, ta có thể động chút tay chân với trận pháp bên kia thêm lần nữa.”
Mới vừa rồi là sợ ném chuột vỡ bình, cô không dám phá quá nghiêm trọng.
Vinh Tuệ Khanh phi thân trở lại thôn trang, thấy Linh Vũ mang theo tám nam hộ vệ của mình, cả mặt đều mang vẻ hoảng sợ chạy khắp thôn gọi tên Vương nữ Đồ Sơn.
Các tu sĩ khác trong thôn trang cũng đều tỉnh lại, các loại pháp khí đều được tế ra, ở trong không trung va chạm loạn xạ với nhau, lại không thấy bóng dáng kẻ bày trận pháp đâu.
Đến giờ họ mới phát hiện, thì ra bọn họ đều bị trận pháp vây khốn ở chỗ này.
Vinh Tuệ Khanh chụp lại cánh tay Linh Vũ: “Đi theo ta, Vương nữ chờ cô ở ngoài.”
Linh Vũ kêu to: “Chờ một chút!” sau đó ra dấu cho tám nam hộ vệ.
Tám nam hộ vệ này lập tức lắc mình một cái, biến thành tám con chim lớn, đậu lên cánh tay Linh Vũ đang đưa ra.
Vinh Tuệ Khanh ôm lấy eo nhỏ của Linh Vũ, khẽ hô một tiếng: “Đi!” rồi men theo phương hướng Lăng Tuyến đột ngột trồi lên từ mặt đất, biến mất khỏi thôn trang.
Có vài tu sĩ thấy Vinh Tuệ Khanh mang Linh Vũ biến mất bèn hô to rồi xông đến, muốn men theo hướng Vinh Tuệ Khanh đi để thoát ra ngoài.
Nhưng Vinh Tuệ Khanh biết Lăng Tuyến ở nơi nào, mà những tu sĩ này lại không biết. Những tu sĩ giẫm bừa trên mặt đất, khiến Trưởng Lăng Trận lập tức phát động, đánh cho những kẻ có ý đồ chạy trốn không chết thì cũng bị thương.
Số lớn tu sĩ còn lại không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, một lần nữa trở về trong căn nhà lá của mình ngồi xuống, đợi cơ hội ra ngoài.
Vinh Tuệ Khanh mang Linh Vũ đến bãi cát.
“Vương nữ!” Linh Vũ từ xa trông thấy Vương nữ Đồ Sơn cầm trường tiên trong tay, đằng đằng sát khí nhìn về phía thôn trang, nàng ta vừa gọi lớn vừa chạy đến.
Tám con chim lớn trên hai cánh tay của nàng ta lại hóa thành hình người, bảo vệ bên người nàng ta.
Quỹ Họa gật đầu với Linh Vũ: “Khổ cho ngươi rồi, Linh Vũ.”
Vành mắt Linh Vũ đỏ lên: “Vương nữ đã chịu khổ.”
Trường tiên trong tay Đồ Sơn Quỹ Họa lại cuộn lên lần nữa.
Một ngọn lửa màu xanh cháy dọc trên trường tiên, theo hướng trường tiên vung ra, nhanh chóng rời khỏi đầu roi, bất ngờ tấn công vào thôn trang.
Một ngọn lửa màu xanh lạnh giá lại có thể đốt hết tất cả những sinh vật không có linh thức.
Ngọn lửa màu xanh lướt qua, từng cây dừa cao vút đến tận tầng mây đều trong nháy mắt hóa thành tro tàn, từng lùm cây cao ngang một người trưởng thành lặng yên không một tiếng động tan thành mây khói.
Thôn trang giam giữ bọn họ bao nhiêu năm đã lộ ra ngay trước mắt.
Ngọn lửa màu xanh không hề ngưng nghỉ, tiếp tục thiêu đốt phía trước.
Tu sĩ trong thôn ngơ ngác nhìn ngọn lửa màu xanh ùn ùn kéo đến trước mặt, xuyên qua cơ thể bọn họ, lại chỉ thiêu rụi quần áo trên người bọn họ và những gian nhà lá kia.
Đám tu sĩ kia xấu hổ vô cùng, nhanh chóng móc quần áo từ trong túi càn khôn của mình ra mặc vào.
Túi càn khôn cũng là vật có linh thức, lại tuyệt nhiên không bị ngọn lửa màu xanh chạm đến.
Vinh Tuệ Khanh nhìn đến trợn mắt hốc mồm.
Đây là pháp thuật gì?! Quá sức lợi hại!
Linh Vũ thấy dáng vẻ kinh ngạc của Vinh Tuệ Khanh, lặng lẽ truyền âm nói cho cô: “Đây chính là Hồ Hoang Hỏa, là pháp thuật chỉ có Vương tộc trong Cửu Vĩ Hồ mới có thể thi triển ra. Trước đây ta cũng chỉ nghe Đại Tế Ti của thành Hồ Lô miêu tả qua một lần mà thôi.”
Thật sự là Hồ Hoang Hỏa?
Vinh Tuệ Khanh tự lẩm bẩm.
La Thần nghe thấy, truyền âm nói với Vinh Tuệ Khanh: “Hoang Hỏa vốn bắt nguồn từ Đại Hoang*, là Nữ Oa năm đó vá trời lưu lại một tia lửa, bị Vương tộc của Cửu Vĩ Hồ thôn phệ, trở thành vật thừa kế của Vương tộc bọn họ. Vương tộc Cửu Vĩ Hồ có thể triệu hồi Hồ Hoang Hỏa mới thật sự là Vương của Yêu tu. Đồ Sơn Quỹ Họa xem ra chính là Vương mà đám Yêu tu tìm kiếm gần một vạn năm nay.”
* Đại Hoang: vùng đất hoang.
“Nữ Oa vá trời?” Vinh Tuệ Khanh nhớ lại chuyện thần thoại cổ xưa kia, là cùng một khởi nguồn sao?
“Chúng Thần Chi Loạn, căn nguyên như thế nào cho đến bây giờ vẫn còn là một bí ẩn. Mà sau Chúng Thần Chi Loạn, Thiên Ý cắt đứt, Thiên Đạo Pháp Tắc hỗn loạn, người phàm bị tu sĩ nô dịch tàn sát, dân chúng lầm than. Nữ Oa ở núi Đại Hoang luyện đá ngũ sắc để vá trời, mưu cầu tu bổ Thiên Đạo Pháp Tắc.