Lúc giờ cơm trưa, Phó Vân Tiêu phá lệ đi tới căn tin dành cho nhân viên một lần.
Mà nhân viên trong căn tin đang say sưa nói về chuyện Bạch Tô lại lên hot search, còn nói rằng cô thật sự là một người phụ nữ có cuộc sống đời tư vô cùng hỗn loạn.
Lúc Phó Vân Tiêu đi qua đó hắn liền xoay người đi thẳng ra ngoài căn tin, ngay cả cơm cũng chưa ăn mà gọi trưởng phòng quan hệ công chúng tới.
“Xóa hết những tin tức liên quan tới Bạch Tô đi, với cả thông báo cho các trang báo không được nhắc lại chuyện này nữa.”
“Vâng.”
Trưởng phòng quan hệ công chúng đứng ở trước mặt Phó Vân Tiêu, anh ta ngẩng đầu, có chút do dự nhìn hắn.
Thực ra trong lòng anh ta có rất nhiều điều nghi hoặc.
Phó Vân Tiêu không biết nguyên nhân Bạch Tô lên hot search lần này là gì ư?
Có lẽ Bạch Tô muốn tìm người đàn ông tình một đêm hôm trước.
Cuối cùng tổng giám đốc lại không hề hỏi lại mà đã yêu cầu xóa đi sao?
Nhưng mà anh ta không có dũng khí nói ra.
Vì thế chỉ ngơ ngác đứng trước mặt Phó Vân Tiêu vài giây, tận đến lúc Phó Vân Tiêu nâng ánh mắt lên, lạnh lùng hỏi một câu: “Còn chuyện gì không?”
“Không ạ.”
Trưởng phòng quan hệ công chúng do dự một lát cũng vẫn không có dũng khí lên tiếng.
“Vậy thì đi làm đi.”
Phó Vân Tiêu chỉ thị.
Trưởng phòng quan hệ công chúng không dám chậm trễ, anh ta vội vàng đi ra ngoài.
Anh ta làm rất nhanh gọn, rất nhanh đã giải quyết xong xuôi chuyện này.
Đương nhiên là Phó Vân Tiêu không có hứng thú xem những tin tức liên quan tới Bạch Tô rồi.
Là một người quanh năm suốt tháng ở bên Mộ Vãn Vãn trên con đường diễn xuất, đời tư của hắn cũng luôn phải chịu không ít đồn đoán, vì thế hắn biết những thứ này thật thì ít mà giả thì nhiều.
Dù sao trước đây cũng đều nói về mối tình tay ba giữa hắn, Phó Cảnh Hoài và Bạch Tô.
Vậy thì lần này chắc cũng chỉ có xoay quanh chủ đề này mà thôi.
Đó là tất cả những gì học được khi năm đó hắn ở bên Mộ Vãn Vãn!
…
Sau khi Bạch Tô cúp điện thoại của Phó Cảnh Hoài, vốn dĩ cô muốn xóa status weibo đó đi, thế nhưng… cô do dự một lát sau đó lại quyết định không xóa nữa.
Nếu như mượn được sức mạnh của status này để tìm ra người đàn ông đó thì cũng không phải là chuyện xấu, nếu như có thể tìm ra được kẻ đứng sau làm ra chuyện này thì lại càng là một chuyện tốt!
Vì thế cô nhìn chằm chằm weibo của mình, nhìn chằm chằm dòng status tự dưng biến mất một cách kỳ lạ!
Sau đó Bạch Tô vội vàng bật dậy ra mở cửa để xem đám phóng viên thế nào rồi thì lại phát hiện không biết bọn họ đã bỏ đi từ lúc nào?!
Trật tự như thế, bỏ đi mà không hề có một tiếng động nào, giống như là do nhận được chỉ thị của ai vậy.
Bạch Tô không cần nghĩ cũng cảm thấy rằng chuyện này chắc chắn là do Phó Cảnh Hoài làm.
Bạch Tô trở lại phòng, cô do dự một lát xem có nên gọi điện thoại cho Phó Cảnh Hoài không.
Cô muốn cảm ơn hắn một tiếng.
Thế nhưng khi cô vừa mới ấn nút gọi, Phó Cảnh Hoài còn chưa kịp bắt máy thì Bạch Tô lại nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.
Cô vội vàng ném điện thoại xuống ghế sô pha, bật người dậy sau đó nhanh chóng đi ra phía cửa.
Bạch Tô vừa mới mở cửa ra thì nhìn thấy một người đàn ông mặc vest đứng ở trước cửa.
Anh ta ăn mặc rất nhã nhặn, vô cùng đẹp trai, ẩn giấu dưới cặp mắt kính vàng là một đôi mắt thâm trầm, dáng người thẳng đứng mang theo hơi thở của doanh nhân.
Thế nhưng cũng không hẳn là hơi thở của doanh nhân, mà còn mang theo chút quyến rũ của người nghệ sỹ nữa.
Bạch Tô ngẩn người nhìn người đàn ông này rất lâu.
Chỉ nhìn thấy trong tay anh ra cầm một bộ đồ chơi lego, hơi gật đầu với Bạch Tô.
Khóe môi khẽ cong lên, lúc anh ta mỉm cười cảm giác vô cùng thân thiết.
“Xin chào, cô là cô Bạch đúng không? Tôi là Trương Bách Yến, đây là danh thiếp của tôi.”
Anh ta hơi khom lưng, chuyển danh thiếp của mình đưa cho Bạch Tô.
Bạch Tô lại càng thấy khó hiểu hơn.
Cô chỉ máy móc nhận danh thiếp của đối phương, bên trên có viết mấy dòng chữ: Trương Bách Yến, tổng giám đốc Tập đoàn truyền thông MD.
“Thế… anh tới đây có việc gì không?”
Theo bản năng, Bạch Tô