Dường như trên gương mặt của Trương Bách Yến không có chút gì gọi là ngạc nhiên, anh ra chỉ lẳng lặng nhìn Bạch Tiểu Bạch từ xa chạy tới sà vào lòng Bạch Tô.
Sau đó anh ta hỏi Bạch Tô một câu.
“Con bé gọi cô là mẹ? Lẽ nào đây chính là… con của chúng ta?”
Anh ta do dự nói.
Lúc hỏi đó có phải là con của bọn họ không thì trong giọng nói tràn ngập nghi vấn.
Bạch Tô thuận theo con bé, cô bế Bạch Tiểu Bạch tới chỗ tủ tivi để tìm một số đồ ăn vặt sau đó đưa cho Tiểu Bạch.
Lúc này cô còn có việc quan trọng cần phải nói chuyện với Trương Bách Yến thế nên không thể nấu cơm cho Bạch Tiểu Bạch được.
“Tiểu Bạch, cầm đồ ăn về phòng trước đi con.”
Bạch Tô liếc mắt sang nhìn Trương Bách Yến sau đó mới quay sang nói với Bạch Tiểu Bạch.
Bạch Tiểu Bạch rất ngoan, ánh mắt sợ sệt của con bé nhìn thoáng qua Trương Bách Yến một lát sau đó nhanh chóng ôm đống đồ ăn chạy vào phòng ngủ.
Lúc này Bạch Tô mới hít một hơi thật sâu, chuẩn bị nói chuyện với Trương Bách Yến.
“Anh Trương, tôi không thể chỉ dựa vào mỗi tên khách sạn mà tin rằng anh là người đàn ông đó được.”
“Vậy cô Bạch cảm thấy nên như nào?”
Trương Bách Yến nhướng mày nhìn về phía Bạch Tô.
Gương mặt đầy vẻ thắc mắc nhưng cũng không kém phần tự tin.
“Vậy chúng ta trao đổi với nhau một số thông tin cá nhân để hiểu nhau hơn đi.”
Thực ra lúc Bạch Tô nói ra những lời này trong lòng cô vô cùng lo lắng.
Bởi vì cô không phải luật sư, cũng chẳng phải chuyên gia đàm phán, vì thế cô cũng không biết nên bắt đầu từ đâu… Thậm chí khi đối mặt với Trương Bách Yến cô không biết mình phải nên nói gì cả.
Bởi vì… khí thế của Trương Bách Yến rõ ràng đã áp đảo khí thế của cô, bình tĩnh hơn so với cô, sâu sắc hơn cô, khiến cô không thể nhìn thấu.
Đương nhiên là còn một nguyên nhân thật sự nữa, đó chính là đêm đó cô không có bất cứ ấn tượng nào vì thế căn bản không thể nhận biết được người đàn ông đêm đó rốt cuộc là ai.
Một chút ấn tượng duy nhất đó chính là biểu hiện ở trên giường… Bởi vì từng mảnh ký ức vụn vặt thỉnh thoảng vẫn xuất hiện trong giấc mơ của Bạch Tô.
“Được.”
Đối phương đồng ý rất nhanh, ánh mắt của anh ta luôn đặt ở trên người Bạch Tô, vừa nghiêm túc lại tràn ngập vẻ dịu dàng.
Làm Bạch Tô cảm thấy lo lắng.
Lúc Bạch Tô đang không biết phải nên bắt đầu như thế nào thì đột nhiên bên ngoài truyền tới tiếng chuông cửa lần nữa.
Bây giờ đã muộn lắm rồi, giờ này còn có ai tới nữa?
Bạch Tô nghi hoặc đứng dậy đi ra mở cửa.
Phó Cảnh Hoài đứng trước cửa nhà Bạch Tô, hắn nghiêm túc nhìn cô, ngay cả chào hỏi cũng chưa chào hỏi, cũng chẳng đợi Bạch Tô nói hai tiếng “mời vào” mà Phó Cảnh Hoài đã lách người đi vào cửa.
Ánh mắt Phó Cảnh Hoài tràn ngập cảnh giác nhìn về phía Trương Bách Yến.
“Muộn thế này rồi sao anh còn tới đây?”
Bạch Tô nghi hoặc nhìn về phía Phó Cảnh Hoài bỗng dưng bất thình lình xuất hiện trong nhà mình.
Thế nhưng Phó Cảnh Hoài lại lạnh lùng trách cứ: “Nếu tôi không đến thì em đã bị người đàn ông khác lừa đi mất rồi.”
Những lời nói này tuy là trách cứ thế nhưng… lại tràn ngập dịu dàng.
Bạch Tô nghi hoặc nhìn Phó Cảnh Hoài, cô chỉ thấy hắn đã nhanh chân rảo bước đi tới trước ghế sô pha, ngồi xuống bên cạnh Trương Bách Yến sau đó nghiêm túc giới thiệu với anh ta.
“Tôi là Phó Cảnh Hoài.”
Phó Cảnh Hoài hiếm khi mới có dáng vẻ lạnh lùng và nghiêm túc như thế này.
Thế nhưng khi hôm nay nhìn thấy hắn như vậy Bạch Tô mới phát hiện ra quả thực Phó Cảnh Hoài đã khiến người khác phải lạnh run.
Hóa ra không chỉ có Phó Vân Tiêu sinh ra đã có khí thế ấy.
Phó Cảnh Hoài cũng có!
Trương Bách Yến đưa tay lên đẩy gọng kính theo bản năng.
Sau đó khóe miệng mới giương lên nở một nụ cười, anh ta nhìn Phó Cảnh Hoài: “Anh Phó, thế nào?”
“Thật không may, vừa rồi lúc anh Trương vào cửa bạn gái tôi quên không cúp điện thoại, vì thế tôi đã nghe thấy rất rõ ràng rồi.”
“Nếu như anh muốn trao đổi thông tin thì tôi có thể giúp bạn gái tôi trao đổi thông tin với anh.”
Bạch Tô thấy Phó Cảnh Hoài gọi cô là bạn gái một cách tự