Sau khi Bạch Tô cúp điện thoại, cô chỉ cảm thấy mọi chuyện rất kỳ lạ.
Bạch Tô lắc lắc đầu, cô vẫn nên nhanh chóng trở lại phòng bệnh để trông nom mẹ thì hơn.
Mấy ngày liền, vốn dĩ Bạch Tô vẫn luôn không vui khi nghĩ tới mối quan hệ của mình với Phó Vân Tiêu.
Thế nhưng khi bệnh tình của mẹ có chuyển biến tốt, Bạch Tô cũng bận rộn hơn trước sau đó dần dần quên mất chuyện của Phó Vân Tiêu và Mộ Vãn Vãn.
Vương Tiểu Đồng rất quan tâm tới Bạch Tô.
Sau khi cô ấy trở lại thành phố A liền bay tới Mỹ tìm Bạch Tô sau đó đưa Bạch Tiểu Bạch về nước.
Mà dường như sau lần gặp Phó Cảnh Hoài và Chu Sa ở bệnh viện thì cô cũng không có tin tức gì của hắn nữa.
Thỉnh thoảng Bạch Tô vẫn gặp Chu Sa, bởi vì cô ta là bác sỹ sẽ trao đổi tình hình công việc cho Bạch Tô biết.
Sau đó Bạch Tô cũng không nói chuyện nhiều với cô ta.
Một tuần trôi qua trong yên bình.
Mỗi ngày Bạch Tô đều tới bệnh viện chăm sóc mẹ sau đó lại quay về khách sạn ngủ.
Những ngày không có Phó Vân Tiêu hay Phó Cảnh Hoài trông có vẻ mệt mỏi thế nhưng rõ ràng là thoải mái hơn rất nhiều.
Bạch Tô vẫn nhớ chiếc thiệp mời đám cưới mà Phó Vân Tiêu đã gửi cho cô.
Thời gian cử hành hôn lễ ghi trên thiệp mời là khoảng nửa tháng sau khi cô ra nước ngoài.
Thế nhưng lạ là Bạch Tô không hề nhận được bất kỳ tin tức cử hành hôn lễ nào của Phó Vân Tiêu và Mộ Vãn Vãn cả.
Lại nửa tháng nữa đã trôi qua.
Một buổi sáng sớm Bạch Tô bỗng dưng nhận được điện thoại của Phó Cảnh Hoài.
Phó Cảnh Hoài hỏi cô có phải cô vẫn đang ở Mỹ hay không.
Bạch Tô chỉ trả lời ngắn gọn: “Ừ.”
Sau đó lúc Bạch Tô tới phòng bệnh thăm mẹ thì lại thấy Phó Cảnh Hoài đột nhiên xuất hiện trước cửa phòng bệnh, hắn đứng nhìn cô từ phía xa.
Nhìn hắn có vẻ như đã đứng đợi rất lâu rồi!
Bạch Tô lẳng lặng nhìn Phó Cảnh Hoài.
Phó Cảnh Hoài hơi mỉm cười sau đó đặt một tấm thiệp vào trong tay Bạch Tô.
Bạch Tô sững người.
Cô nhìn Phó Cảnh Hoài.
Sau khi mở thiệp mời ra cô nhìn thấy bên trên có đề tên Phó Cảnh Hoài và Chu Sa.
Đây là thiệp mời đám cưới.
Thời gian diễn ra là ngày kia.
Bạch Tô nhìn tấm thiệp mời rất lâu, cô không thể hình dung ra tâm trạng của mình lúc này là gì, cô chỉ có thể đọc kỹ từng chữ từng chữ trên tấm thiệp mời sau đó mới nói với Phó Cảnh Hoài: “Chúc mừng.”
Trên mặt Phó Cảnh Hoài không có chút gì gọi là vui mừng, hắn chỉ lẳng lặng nhìn Bạch Tô như muốn tìm kiếm chút cảm xúc nào đó trên gương mặt cô: “Em nghiêm túc sao?”
“Cũng có thể coi là như thế.”
Phó Cảnh Hoài hỏi vậy khiến Bạch Tô không biết mình nên trả lời hắn như thế nào, có nghiêm túc hay không.
Bởi vì… chuyện này sao có thể nói tùy tiện nói nghiêm túc hay không nghiêm túc được chứ.
Thế nhưng Bạch Tô hiểu Phó Cảnh Hoài.
Phó Cảnh Hoài đính hôn, tất nhiên cũng có lý do của hắn.
Có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó.
Vì thế Bạch Tô lấy tư cách là bạn bè nhiều chuyện hỏi hắn một câu: “Anh yêu Chu Sa không?”
Thế nhưng cô không ngờ rằng sau khi mình hỏi xong câu đó Phó Cảnh Hoài liền kéo tay Bạch Tô đi ra ngoài.
Lúc ra khỏi cửa bệnh viện, rõ ràng Chu Sa đang đi ở phía trước thế nhưng Phó Cảnh Hoài lại coi như không nhìn thấy cô ta, hắn kéo tay Bạch Tô ra khỏi cửa, kêu cô ngồi lên xe sau đó phóng xe đưa Bạch Tô rời đi.
Bạch Tô nhìn Phó Cảnh Hoài, cô cảm thấy hôm nay hắn có chút khác thường thế nhưng cô lại không biết mình nên nói gì với hắn cả.
Vì thế Bạch Tô chỉ có thể lặng lẽ thắt dây an toàn vào.
Một lúc lâu sau dường như Phó Cảnh Hoài đã trút giận xong sau đó hắn mới lái xe chậm lại.
Lúc này Bạch Tô mới vỗ vỗ ngực rồi quay sang nhìn Phó Cảnh Hoài, hỏi hắn: “Làm sao thế?”
Phó Cảnh Hoài nhìn Bạch Tô.
Ánh mắt hắn vừa kiên định lại vừa đau thương, hắn hỏi Bạch Tô: “Em có chịu lấy tôi không?”
Bạch Tô sững người, cô gượng cười sau đó đáp lại Phó Cảnh Hoài: “Anh đừng nói đùa nữa.”
Phó Cảnh Hoài ghé sát vào Bạch Tô, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào gương mặt cô.
Bạch Tô không biết mình nên trả lời