Bạch Tô nhìn Phó Cảnh Hoài lên xe sau đó hắn lái xe rời khỏi đó.
Lúc Bạch Tô quay lại bệnh viện thì lại nhận được thiệp mời của Phó Cảnh Hoài.
Nhưng mà lần này không phải do Phó Cảnh Hoài gửi lại cho cô, mà người gửi thiệp mời là Chu Sa.
Mời cô về nước tham gia bữa tiệc đính hôn của bọn họ.
Lúc Bạch Tô chưa biết phải làm gì với tấm thiệp mời này thì đột nhiên cô lại nhận được một email thiệp mời đám cưới khác.
Chủ nhân của tấm thiệp này là Phó Vân Tiêu và Mộ Vãn Vãn.
Cuối cùng Mộ Vãn Vãn và Phó Vân Tiêu cũng kết hôn rồi sao?
Bạch Tô lại đọc từng câu từng chữ trên tấm thiệp mời sau đó xem cả tấm ảnh đính kèm trên đó.
Thế nhưng sau khi xem đi xem lại mấy lần Bạch Tô cũng vẫn không có cảm xúc gì cả.
Giống như cô không hề biết mấy chữ đó.
Sau đó cô lại xem lại thiệp mời thêm một lần nữa.
Đúng lúc đó thì Vương Tiểu Đồng gọi điện thoại tới.
Bạch Tô thì không có cảm xúc gì thế nhưng lúc Vương Tiểu Đồng gọi điện tới cô ấy lại vô cùng sốt ruột.
“Cậu đã nghe tin Phó Vân Tiêu và Mộ Vãn Vãn kết hôn chưa?”
Lúc Bạch Tô nghe thấy giọng nói của Vương Tiểu Đồng, cô cố gắng nói một cách thoải mái nhất có thể: “Nghe rồi, sao thế?”
Vương Tiểu Đồng nghe thấy giọng nói thoải mái của Bạch Tô thì cô ấy lại càng sốt ruột hơn.
“Sao nghe cậu có vẻ chẳng có chút cảm xúc nào vậy?”
“Tôi nên cảm thấy thế nào đây?”
Mặc dù bây giờ Bạch Tô đang nói chuyện với Vương Tiểu Đồng thế nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào email thiệp cưới của Phó Vân Tiêu và Mộ Vãn Vãn.
Cô lại đọc lại từng câu từng chữ trên tấm thiệp mời một lần nữa.
“Haiz.”
Chỉ nghe thấy đầu dây bên kia truyền tới tiếng thở dài thườn thượt của Vương Tiểu Đồng.
“Tôi nghe nói lần này là do Mộ Vãn Vãn đã công bố tin cô ta mang thai, mà tin đó lại còn ảnh hưởng tới một chuyện gì đó không rõ.
Thế nên Phó Vân Tiêu mới kết hôn với Mộ Vãn Vãn.”
Bạch Tô nghe Vương Tiểu Đồng nói xong cô vẫn không có chút cảm xúc nào.
Cô chỉ thuận miệng đáp lại một câu: “Không phải đâu.
Chắc là là Phó Vân Tiêu và Mộ Vãn Vãn thực lòng yêu thương nhau đấy.
Hơn nữa làm gì có ai có thể thay Phó Vân Tiêu đưa ra quyết định chứ? Còn không phải tại cậu đọc nhiều ngôn tình cẩu huyết quá nên mới tự tưởng tượng ra à?”
“Không phải đâu, là thật đó.
Từ Sắt nói với tôi mà.”
Vương Tiểu Đồng nghiêm túc nói.
“Lần trước sau khi Phó Vân Tiêu và Thẩm Mạc Bá đánh nhau, tôi nghe Từ Sắt nói thái độ của Phó Vân Tiêu vô cùng lạnh nhạt với Mộ Vãn Vãn… Bây giờ tôi gọi điện cho cậu là muốn hỏi xem cậu có muốn tới phá hôn lễ không đấy.”
“Ha ha.”
Nghe Vương Tiểu Đồng nói xong Bạch Tô liền bật cười.
“Vương Tiểu Đồng có quan hệ tốt với Từ Sắt từ bao giờ thế nhỉ? Hơn nữa… cậu còn đưa ra ý kiến chết dẫm gì vậy? Phá hôn lễ á? Tại sao tôi lại phải phá? Tôi không yêu Phó Vân Tiêu, Phó Vân Tiêu cũng không yêu tôi.
Vậy tôi lấy tư cách gì để đến phá hôn lễ đây.”
Bạch Tô cảm thấy bản thân vô cùng bình tĩnh.
Thế nhưng đầu óc của cô giống như ngưng trệ lại.
Hơn nữa lúc Bạch Tô nói cô không yêu Phó Vân Tiêu thì đột nhiên cảm thấy sỗng mũi có chút cay cay.
Sau đó lúc cô nói Phó Vân Tiêu cũng không yêu mình, nước mắt cô không kìm được mà rơi xuống.
Từ trước tới nay Bạch Tô luôn tự nói với mình rằng cô không hề thích Phó Vân Tiêu.
Nhưng tại sao nước mắt lại chảy xuống chứ…
“Được rồi, cậu đừng có gây chuyện nữa.
Tôi phải đi rửa mặt đã, hôm nay còn chưa được rửa mặt…”
Bạch Tô viện cớ đẻ cúp điệp thoại.
Thế nhưng Bạch Tô còn chưa kịp cúp điện thoại thì đột nhiên cảm thấy bụng hơi khó chịu.
Cô vội vàng chay vào toilet sau đó bắt đầu nôn thốc nôn tháo.
Không thể nén cảm giác buồn nôn đó lại được.
Bạch Tô ở trong toilet rất lâu mới có thể kiểm soát được cơn buồn nôn đó.
Cô chậm rãi quay lại phòng sau đó cầm điện thoại lên nói với Vương Tiểu Đồng: “Không nói với cậu nữa, tôi còn có việc, cúp máy trước nhé.”
Nói xong Bạch Tô liền cúp điện thoại.
Sau khi Bạch Tô cúp điện thoại cô lại nhìn thiệp mời một lần nữa.
Ngày kết hôn của Phó Vân Tiêu và ngày đính hôn của Phó Cảnh Hoài là cùng một ngày…
Thật là kỳ lạ.
Sao có thể lại tổ chức cùng một ngày được chứ?
Mặc dù