Vương Tiểu Đồng cười vô cùng rạng rỡ, cô ấy vui vẻ nhảy từ xích đu xuống sau đó nghiêm túc cầm lấy tay Từ Sắt, nói: “Ầy, thực ra đầu óc của anh cũng không đến nỗi ngu ngốc lắm đâu.
Được việc phết đấy!”
Bị Vương Tiểu Đồng chọc ghẹo như vậy, Từ Sắt càng không rõ rốt cuộc Vương Tiểu Đồng có ý gì.
Thế nhưng Vương Tiểu Đồng lại nói với Từ Sắt: “Chúng ta cứ nói Bạch Tiểu Bạch là đứa con của Phó Vân Tiêu khi năm đó xảy ra tình một đêm đi!”
Vốn dĩ lúc Từ Sắt thấy Vương Tiểu Đồng phấn khởi như vậy anh ta còn nghĩ cô ấy sẽ đưa ra sáng kiến gì hay lắm.
Kết quả khi nghe Vương Tiểu Đồng nói xong thì Từ Sắt liền khinh bỉ liếc nhìn cô ấy.
“Haiz, sáng kiến gì không biết.
Cô lừa ai chứ? Dẫn con của cô tới nói đó là con của Phó Vân Tiêu sao? Anh ấy có tin không?”
Vương Tiểu Đồng trừng mắt nhìn Từ Sắt.
“Bạch Tiểu Bạch không phải là con của tôi, là con của Bạch Tô đấy! Bạch Tô cũng từng có tình một đêm.
Thế nhưng việc bây giờ vẫn cấp bách hơn, ngày mai đã kết hôn rồi, sẽ không kịp làm giám định DNA đâu.
Để tôi về bệnh viện làm giấy xét nghiệm giả, ghi Phó Vân Tiêu và Bạch Tiểu Bạch có quan hệ cha con.”
“Sau đó thì sao?”
Từ Sắt bị ý tưởng to gan lớn mật của Vương Tiểu Đồng dọa cho ngây người.
“Sau đó… ngày mai chúng ta giấu Bạch Tiểu Bạch đi, vào thời khắc quan trọng thì nói Bạch Tiểu Bạch đã mất tích rồi.”
“Được.”
Từ Sắt đã không còn tâm trí để phân tích xem câu chuyện mà Vương Tiểu Đồng vẽ ra có logic hay không nữa rồi.
Anh ta chỉ biết mọi chuyện đại khái là như thế.
Dù sao từ trước đến nay Từ Sắt vẫn luôn là người tôn trọng tình yêu hơn tất thảy.
Anh ta không muốn để Phó Vân Tiêu rơi vào cái bẫy của Mộ Vãn Vãn lần nữa!
Nói thế nào thì làm thế ấy đi!
Từ Sắt lập tức đưa Vương Tiểu Đồng quay lại bệnh viện.
Vương Tiểu Đồng còn muốn tính toán ghi ngày sinh của Bạch Tiểu Bạch khớp với thời gian Phó Vân Tiêu xảy ra tình một đêm.
Thế nhưng Từ Sắt đã quên mất thời gian khi ấy rồi vì thế bọn họ không có cách nào đi điều tra được.
Hai người chỉ có thể làm giả giấy xét nghiệm trước.
Sau đó Bạch Tiểu Bạch được Từ Sắt đưa tới một căn biệt thự khác của hắn, giả bộ Bạch Tiểu Bạch bị mất tích.
Còn phải làm cho Bạch Tô… về nước nữa.
Bạch Tô đang ở trong thế bị động.
Vương Tiểu Đồng cảm thấy nếu như Bạch Tô thật sự đứng trước mặt Phó Vân Tiêu, chứng kiến hắn đi lấy người phụ nữ khác thì cũng không hẳn là đả kích.
Có lẽ lúc ấy cô sẽ nhận ra cô thật sự rất yêu Phó Vân Tiêu!
Quả nhiên là do Vương Tiểu Đồng đã xem quá nhiều phim thần tượng rồi.
Tất cả mọi suy đoán đều cẩu huyết giống y chang trong phim.
Thế nhưng sau đó Vương Tiểu Đồng thật sự làm như thế.
Thành phố A đang là sáng sớm thì ở bên Bạch Tô lại là nửa đêm.
Nửa đêm Bạch Tô bị chuông điện thoại đánh thức.
Là Mộ Vãn Vãn gọi tới thông báo cô phải tới tham dự hôn lễ của cô ta, máy bay cũng đã chuẩn bị xong rồi.
Bạch Tô cố ý mặc một bộ đồ màu đen.
Bọn họ chỉ nói cô phải tới tham dự hôn lễ chứ đâu có quy định cô tới đó thì phải chuẩn bị những gì đâu.
Bây giờ Mộ Vãn Vãn trơ trẽn khoe mẽ như vậy thì Bạch Tô cũng chỉ có thể ăn mặc giống như đang đi dự đám tang.
Bạch Tô gù gật đi lên máy bay.
Đúng lúc máy bay chuẩn bị cất cánh thì điện thoại cô đôt ngột đổ chuông.
Là Vương Tiểu Đông gọi tới, giọng nói của cô ấy vô cùng hoảng loạn: “Bạch Tô, không thấy Tiểu Bạch đâu cả!”
“Sao lại không thấy Tiểu Bạch đâu?”
Vốn dĩ Bạch Tô đang nhắm mắt để nghỉ ngơi thế nhưng vừa nghe thấy Vương Tiểu Đồng nói thế thì Bạch Tô ngồi bật dậy, cô nghiêm túc hỏi Vương Tiểu Đồng.
“Tôi cũng không biết.
Tối qua tôi dẫn Tiểu Bạch ra ngoài chơi, còn gặp cả Mộ Vãn Vãn nữa.
Sau đó tôi đưa con bé về nhà rồi xuống lầu mua ít đồ, khi trở lại thì không thấy con bé đâu nữa!”
“Xem CCTV cũng không có manh mối gì cả!”
Cũng may đây là gọi điện thoại, tại vì Vương Tiểu Đồng cảm thấy cô ấy không biết nói dối chút nào cả.
Mấy câu nói này cô ấy học theo trong phim, cũng phải tập đi tập lại mấy lần rồi mới dám gọi điện cho Bạch Tô.
Thế nhưng lúc nói chuyện với Bạch Tô, Vương Tiểu Đồng vẫn cảm thấy có chút run rẩy.
Nhưng mà… Bạch Tô cảm thấy Vương Tiểu Đồng đang lo lắng và hoảng