Lúc Bạch Tô nghe thấy câu nói đó cô còn nghi ngờ tai mình có vấn đề.
Cô nắm chặt điện thoại.
Đúng lúc này đầu dây bên kia lại truyền tới một giọng nói khác.
Là giọng của Mộ Vãn Vãn.
Mộ Vãn Vãn cầm lấy điện thoại, từng câu từng chữ cô ta nói ra đều rất nhẹ nhàng nhưng khi lọt vào tai Bạch Tô thì cô lại cảm thấy vô cùng khiêu khích.
Mộ Vãn Vãn lên tiếng: “Cô Bạch, vốn dĩ Vân Tiêu không hề có chút tình cảm nào với cô thế nhưng anh ấy vẫn có lòng tốt giúp cô trả tiền viện phí.
Nếu như cô Bạch có thể tới tham dự đám cưới của chúng tôi thì bệnh tình của mẹ cô vẫn tiếp tục được chữa trị mà tôi và Vân Tiêu cũng vui.
Như thế không phải tiện cả đôi đường sao?”
Mộ Vãn Vãn ngừng lại một lát sau đó mới nói tiếp.
“Tội gì cô Bạch lại khiến cả hai bên đều khó xử thế?”
Mộ Vãn Vãn nói xong, Bạch Tô cảm thấy cô sắp cắn nát hảm răng của mình do nhẫn nhịn quá nhiều.
Thế nhưng cô không muốn nhận lời Mộ Vãn Vãn.
“Cô Mộ, mời tôi tham dự hôn lễ vui đến như thế sao?”
Dường như Bạch Tô phải mất rất lâu để ổn định cảm xúc của mình sau đó mới lên tiếng.
Thế nhưng bên kia đầu dây lại truyền tới tiếng nói cười vui vẻ của Mộ Vãn Vãn: “Đương nhiên là vui rồi.
Tôi vô cùng hy vọng cô Bạch có thể chúc phúc cho tôi và Vân Tiêu.”
“Tôi cũng không làm khó cô Bạch nữa.
8 giờ sáng mai tôi sẽ kêu Vân Tiêu cho người lái máy bay sang đón cô.
Chúng tôi đợi cô ở hôn lễ nhé.”
Nói xong câu đó Mộ Vãn Vãn liền cúp máy.
Bạch Tô tức giận tới nỗi chỉ muốn ném điện thoại đi thế nhưng cô lại không thể làm được.
Bạch Tô chỉ có thể ngồi sụp xuống ghế sô pha.
Cô nhìn đồng hồ trên tường, thời gian vẫn đang chầm chậm trôi qua.
Thứ mà cô hận nhất đó chính là cảm giác bất lực của bản thân.
Rõ ràng biết Mộ Vãn Vãn đang ra oai thế nhưng cô lại không thể làm gì được.
Thứ mà cô hận nhất, bất lực nhất lại chính là bản thân mình.
Tại sao Phó Vân Tiêu lại như vậy?
Hắn có thể vì người hắn yên mà không ngừng chà đạp lên tôn nghiêm của cô.
Bạch Tô cũng không biết mình phải lựa chọn như thế nào.
Cô ngồi thất thần một lúc sau đó khoác áo khoác rồi đi tới bệnh viện.
Bạch Tô nhìn mẹ đang nằm trong phòng bệnh, bây giờ bà đã có thể tự hô hấp, hơn nữa các thông số dấu hiệu sinh tồn đã dần dần ổn định.
Cuối cùng Bạch Tô quyết định thỏa hiệp.
Sau khi trở về từ bệnh viện, Bạch Tô không trả lời email rằng mình có tới tham dự hôn lễ của Phó Vân Tiêu và Mộ Vãn Vãn hay không.
Cô chỉ tắt máy sau đó đi ngủ rất sớm.
Tại nhà của Từ Sắt, thành phố A.
Từ Sắt nhìn tờ lịch trên tường sau đó đi đi lại lại trong nhà, anh ta vừa mới từ nhà Lương Vân Trạm về.
Vốn dĩ khi Từ Sắt lòng đầy hy vọng tới nhà tìm Lương Vân Trạm, anh ta cho rằng Lương Vân Trạm sẽ biết rốt cuộc gia đình Phó Vân Tiêu đã xảy ra chuyện gì.
Thế nhưng Lương Vân Trạm lại không trả lời vào vấn đề mà chỉ nói với Từ Sắt rằng: “Phó Vân Tiêu làm như vậy đương nhiên là có lý do của chú ấy.
Mọi việc không chỉ đơn giản là kết hôn đâu.
Từ trước tới nay Phó Vân Tiêu làm việc đều suy tính rất kỹ càng, làm xong bước đầu tiên thì chú ấy đã nghĩ tới bước thứ một trăm rồi.
Chú không cần phải lo đâu.”
Mặc dù như thế nhưng Từ Sắt vẫn cảm thấy những lời nói của Lương Vân Trạm rất mơ hồ.
Tóm lại những lời mà người lớn nói anh ta chẳng hiểu gì cả.
Anh ta tức giận nhìn Lương Vân Trạm: “Anh, có phải anh bắt nạt em không có học vấn không có nghề nghiệp, không hiểu những chiến lược kinh doanh của các anh đúng không? Đúng… em thừa nhận bây giờ em không hiểu anh đang nói gì cả, thế nhưng em không đồng ý để anh Vân Tiêu lấy Mộ Vãn Vãn.”
Lương Vân Trạm chỉ ngáp một cái, hắn đưa tay ra vỗ vỗ bả vai cảu Từ Sắt: “Anh buồn ngủ lắm rồi, phải đi nghỉ đây.
Chú về nhà trước đi.”
“Anh!”
Từ Sắt vẫn còn muốn nói tiếp thế nhưng Lương Vân Trạm đã bỏ vào phòng.
Vì thế Từ Sắt cũng chẳng còn cách nào khác, anh ta chỉ có thể hậm hực quay về nhà.
Khi Từ Sắt về tới nhà anh ta liền gọi Vương Tiểu Đồng qua.
Lúc Vương Tiểu Đồng nhìn thấy Từ Sắt thì anh ta đang đi đi lại lại trong sân.
Vương Tiểu Đồng liếc mắt nhìn Từ Sắt, từ trước tới nay cô ấy chưa bao giờ thấy anh ta rầu rĩ như vậy.
Cô ấy chậm rãi đi tới gần Từ Sắt, mặc dù đã biết mọi