Đôi mắt dài của Lâm Lập hơi nhướng lên nhìn về phía Mộ Vãn Vãn, động tác cầm cốc nước trong tay hơi ngừng lại một chút.
Thế nhưng trên gương mặt lại không để lộ chút cảm xúc nào.
Nụ cười trên môi hắn vẫn luôn là dáng vẻ tự phụ từ trước tới nay: “Cô Mộ không những đã sỉ nhục Bạch Tô mà còn sỉ nhục cả Lâm Lập tôi rồi đấy.”
Lâm Lập yêu thích phụ nữ cũng giống như hắn yêu thích những vũ khí quý giá vậy, hắn thích sưu tầm thế nhưng cũng chỉ để đáp ứng một số nhu cầu nhất định mà thôi.
Sau khi Mộ Vãn Vãn nghe thấy những lời đó của Lâm Lập thì nét cười trên gương mặt cô ta càng thả lỏng hơn một chút: “Anh Lâm, tôi không hề có ý sỉ nhục anh mà.
Ý của tôi đó là, tôi cần Phó Vân Tiêu mà anh thì cần Bạch Tô, mục đích của chúng ta giống nhau.
Nếu đã có chung mục đích thì đương nhiên có thể trở thành người cùng đường rồi.”
Sau khi nghe xong những lời đó, Lâm Lập uống một hớp trà sau đó quay sang nhìn Mộ Vãn Vãn: “Vì thế cô cảm thấy Lâm Lập tôi đến cả một người phụ nữ cũng không giành được sao? Tôi cảm thấy tôi không cần người cùng đường nào cả.”
“Được rồi, tôi cảm thấy hơi mệt, mời cô Mộ về cho.”
Lâm Lập đứng dậy, hắn vươn vai một cái sau đó đưa chén trà trong tay cho người làm rồi chậm rãi đi ra khỏi phòng khách.
Mộ Vãn Vãn vẫn đứng yên ở chỗ cũ, đây là lần đầu tiên cô ta cảm thấy bản thân mình không thể giữ chặt được thứ gì cả.
Cô ta nắm chặt tay nhìn theo bóng lưng của Lâm Lập, rất lâu sau mới nói với hắn một câu: “Có lẽ anh Lâm có thể cướp được phụ nữ trong tay người đàn ông khác, thế nhưng bây giờ đối thủ của anh lại là Phó Vân Tiêu.”
Lâm Lập vẫn đang tiến về phía trước, lúc này hắn hơi khựng lại một chút thế nhưng hắn không quay đầu lại, chỉ dùng một giọng nói kiên định để trả lời Mộ Vãn Vãn: “Cảm ơn cô Mộ đã nhắc nhở, xem như trao đổi mà tiết lộ cho cô Mộ một tin nhé: Mẹ của Phó Vân Tiêu tên là Thời Sơ, mẹ của Bạch Tô tên là Bạch Tuyết.”
Sau khi nói xong câu đó, Lâm Lập không hề dừng lại một giây một phút nào nữa mà đi thẳng lên lầu.
Mộ Vãn Vãn đứng bất động hồi lâu sau đó mới ra khỏi nhà của Lâm Lập.
Lúc về nhà, việc đầu tiên mà cô ta làm chính là điều tra rõ ràng xem giữa Thời Sơ và Bạch Tuyết rốt cục có khúc mắc gì!
…
Lúc Bạch Tô tỉnh dậy thì ánh nắng đã chiếu khắp căn phòng.
Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy ánh nắng lại đáng yêu như vậy.
Tự do cũng đáng quý như thế.
Lúc này cô mới phát hiện ra Phó Vân Tiêu cũng đã tỉnh giấc, thế nhưng hắn không rời giường mà ngồi dậy cầm máy tính xử lý công việc.
Thấy Bạch Tô tỉnh dậy, Phó Vân Tiêu đặt máy tính sang một bên sau đó khẽ hỏi Bạch Tô: “Dậy rồi à?”
Bạch Tô gật gật đầu, cô chậm rãi trèo xuống giường rồi bắt đầu lục tìm quần áo công sở trong tủ quần áo để mặc còn đi làm.
Thấy Bạch Tô tìm quần áo thì Phó Vân Tiêu đột nhiên lên tiếng.
Chap mới luôn có tại * T R U M t г u y e Л.
V n *
“Hôm nay ăn mặc thoải mái một chút, buổi tối tôi có lịch trình khác thế nên ban ngày em cũng không cần tới công ty nữa đâu.”
Bạch Tô nghi hoặc nhìn Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu thấy dáng vẻ đó của cô hắn liền đứng dậy, mở tủ quần áo sau đó tự mình chọn một bộ quần áo thể thao đưa cho Bạch Tô, nói: “Mặc bộ này đi.
Bởi vì bây giờ em vẫn là nghi phạm nên không thể đi tới những nơi quá xa được.
Nhưng mà tôi đã đồng ý đi ngắm sao với em thì vẫn phải cùng nhau đi ngắm sao mới được.”
Bạch Tô khó tin nhìn Phó Vân Tiêu.
Ngắm sao ư? Tròn hoàn cảnh đó Bạch Tô chỉ buột miệng nói thế mà thôi, thế nhưng không ngờ Phó Vân Tiêu lại cho là thật, lại còn muốn đưa cô đi ngắm sao nữa chứ!
Bạch Tô vội vàng từ chối: “Không… không cần ngắm sao đâu, tôi không sao mà.
Chúng ta cứ ở bên cạnh nhau, cùng nhau làm những việc hàng ngày là tôi đã mãn nguyện lắm rồi.”
Câu nói đó làm cho Phó Vân Tiêu hơi mỉm cười.
Thế nhưng Bạch Tô không hiểu nụ cười đó của Phó Vân Tiêu là có ý gì.
“Sao thế?”
Bạch Tô nghi hoặc hỏi.
“Trước kia khi em còn là cô Phó em không giống như thế này.
Nếu