Đôi mắt thâm trầm của Phó Vân Tiêu càng trở nên khó lường hơn.
Hắn bỗng dưng nói một câu: “Giữ chân bọn họ 10 phút, cố gắng khuyên giải và an ủi bọn họ.
10 phút sau có thể cho bọn họ vào.”
Vốn dĩ từ đầu là đối phương sai trước thế nhưng sao bây giờ lại đổi thành đối phương có lý rồi?
Phó Vân Tiêu có cả trăm cách giải quyết thế nhưng bây giờ Bạch Tô đang ở đây, mà cách giải quyết nhanh nhất thì Phó Vân Tiêu chỉ có một mà thôi.
Hắn cầm điện thoại lên lập tức gọi lại cho Lâm Đạt: “Mau chóng xin phép hãng hàng không, bây giờ lập tức cho trực thăng trực thăng tới sân sau của biệt thự.”
Tốc độ nói chuyện của Phó Vân Tiêu rất nhanh, ngay cả những lời nói cũng trở nên cấp bách.
Thậm chí Lâm Đạt còn chưa kịp hỏi tại sao Phó Vân Tiêu lại quyết định như thế mà chỉ có thể nghe theo lời hắn trước, sau đó mới hỏi: “Bay đi đâu ạ?”
“Đi đâu cũng được, nhanh lên!”
Nói xong câu đó Phó Vân Tiêu liền cúp điện thoại.
Bạch Tô lặng lẽ thay quần áo, sau khi thay đồ xong vừa mới bước ra khỏi cửa thì nhìn thấy Phó Vân Tiêu đang đợi cô.
Phó Vân Tiêu thấy Bạch Tô bước ra thì hắn đưa đồ trong tay cho cô sau đó nói: “Trực thăng đang đợi em ở bên ngoài, em đi trước đi, ở công ty còn có chút việc, tối nay tôi tới tìm em.”
Bởi vì Phó Vân Tiêu nói không chút sơ hở nào, chỉ giống như đang sắp xếp thỏa đáng mọi chuyện bình thường như từ trước tới nay.
Thế nên Bạch Tô vô thức nghe theo Phó Vân Tiêu, theo Lâm Đạt lên trực thăng.
Thế nhưng lúc trực thăng vừa mới chậm rãi cất cánh thì Bạch Tô đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.
Không phải là cô không thể rời khỏi thành phố này sao? Tại sao bây giờ đột nhiên cô bị đưa đi bằng trực thăng, còn nữa… ngắm sao gì mà cần phải dùng tới trực thăng chứ!
Bạch Tô vừa nghĩ tới đây thì trong lòng liền cảm thấy lo lắng.
Cô vội vàng nhìn sang Lâm Đạt, hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chúng ta đi đâu vậy?”
“Tới Á Đinh, Đạo Thành ngắm sao.”
Lâm Đạt nói rất bình thường.
Bạch Tô lại nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Lâm Đạt, cô nói: “Lâm Đạt, cô có biết khi cô nói dối thì sữ có một đặc điểm không?”
“Đặc điểm gì?”
Lâm Đạt chớp chớp mắt, cô ấy bất giác điều chỉnh lại tư thế của bản thân.
Bạch Tô khẽ cười, nói: “Đó là… khóe miệng của cô sẽ vô thức cong lên.”
“Thật sao?”
“Ừ.”
Bạch Tô gật đầu.
Ánh mắt của cô vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Lâm Đạt, cái nhìn thăm dò đó giống như muốn nhìn thấu Lâm Đạt.
Còn Lâm Đạt chẳng có thể nói được gì, cô ấy chỉ có thể giả bộ ngó lơ ánh mắt đó của Bạch Tô.
Thế nhưng Bạch Tô vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Lâm Đạt.
Hơn nữa còn nghiêm túc hỏi: “Có phải cô có chuyện gì giấu tôi không?”
Bạch Tô vừa mới hỏi mà Lâm Đạt đã đáp lại: “Không có mà.”
Nói xong câu đó Lâm Đạt còn quay lưng lại.
“Bạch Tô, cô đừng có nhìn tôi chằm chằm như thế mà, cô… cô làm tôi thấy hơi ngượng đó.”
Nói xong câu đó, Lâm Đạt lại vô thức mà trốn tránh, thậm chí còn cầm chiếc gương nhỏ lên soi xem có phải thật là mỗi lần cô ấy nói dối khóe miệng đều sẽ cong lên không.
Sau đó cô ấy mới nói cô ấy phát hiện ra hình như khóe miệng cô ấy đâu có vô thức cong lên đâu.
Vì thế khi Bạch Tô nói Lâm Đạt nói dối, cô ấy trả lời thẳng thừng với Bạch Tô: “Bạch Tô, khóe miệng của tôi đâu có vô thức cong lên đâu, những điều tôi nói đều là thật mà.”
Bạch Tô bất đắc dĩ nhìn Lâm Đạt: “Vốn dĩ cô không có thói quen đó, đó là tôi gạt cô.
Thế nhưng chính vì như thế mà bộ dạng chột dạ vừa rồi của cô đã bán đứng cô đó.”.
Đọc truyện hay tại { Тгu mTruуeЛ.
V И }
Bạch Tô nói qua loa hai câu, nói rõ những điều cần phải nói rõ.
Lần này rõ ràng Lâm Đạt đã có chút luống cuống.
“Cô mau nói rõ cho tôi nghe đi, sao Phó Vân Tiêu lại sắp xếp như thế này? Nếu nhưng cô không nói thì khi trực thăng hạ cánh tôi sẽ chạy trốn đấy, khiến cô không thể ăn nói với Phó Vân Tiêu.”
Lâm Đạt khó xử nhìn Bạch Tô.
“Nhưng mà… nếu như tôi kể cho cô thì tôi cũng không thể ăn nói với tổng giám đốc Phó mà.”
Lâm Đạt mím môi, lo lắng hơi