Bạch Tô trừng mắt, cô khó xử nhìn chiếc trực thăng đang tiến gần tới chỗ mình.
Nếu như không phải vì ép Lâm Đạt nói ra sự thật thì cô cũng sẽ không nhờ Lâm Lập giúp đỡ.
Bây giờ thì tốt rồi, sự việc đã trở thành một hình tròn, điểm bắt đầu cũng là điểm kết thúc.
Cô phân vân không biết nên lựa chọn như thế nào.
Chiếc trực thăng kia chầm chậm tiếp cận Bạch Tô, từng chút từng chút ép trực thăng của Bạch Tô phải hạ cánh.
Mà ở bên phía Bạch Tô, phi công đã quyết định sẽ quay lại.
Bạch Tô suy nghĩ một lát, bây giờ cô không có cách nào để đi gặp Lâm Lập được nữa, lời hứa tối nay cứ để đó đã, bây giờ việc cô cần làm đó là mau chóng trở về cùng Phó Vân Tiêu đối mặt với khó khăn.
Vì thế Bạch Tô kêu phi công mau chóng tăng tốc đi về phía biệt thự của Phó Vân Tiêu.
Vốn dĩ bên phía trực thăng của Lâm Lập chỉ nhận được lệnh tới đón cô Bạch sau đó đưa cô Bạch tới chỗ Lâm Lập, thế nhưng khi thấy trực thăng của Bạch Tô lại không pjói hợp như vậy thì phi công cảm thấy hơi bất ngờ.
Thư ký ngồi trên trực thăng lập tức gọi điện thoại cho Lâm Lập.
“Anh Lâm, cô Bạch không phối hợp.”
“Nếu không phối hợp thì cứ đi theo, nhưng mà không được làm tổn thương cô ấy.”
Giọng nói của Lâm Lập từ đầu dây bên kia truyền tới dường như cũng không quyết liệt lắm khiến thư ký cảm thấy không thể đoán ra được… Nói thế nào thì cô ta cũng đã ở bên cạnh Lâm Lập vài năm nay rồi, thế mà đây là lần đầu tiên cô ta phát hiện ra… có người đùa giỡn với Lâm Lập, cho Lâm Lập leo cây.
Thế nhưng cô ta cũng chỉ có thể làm theo.
Lúc trực thăng hạ cánh xuống sân sau biệt thự của Phó Vân Tiêu, Bạch Tô vội vàng xuống máy bay sau đó chạy tới nơi có thể Phó Vân Tiêu đang ở đó.
Phía sau, người phụ nữ nhận được yêu cầu đi thoe Bạch Tô cũng đã nhanh chóng chạy theo cô.
Bạch Tô vội vàng chạy ra cổng thì phát hiện ra lúc này chỉ còn mỗi mình Phó Vân Tiêu đứng ở đó.
Vốn dĩ Bạch Tô chạy rất nhanh, tóc lại buộc lỏng vì thế trong lúc chạy tóc đã bị tuột xõa hết cả ra.
Thế nhưng lúc đó cô quá lo cho Phó Vân Tiêu thế nên cũng không buộc lại.
Lúc cô thở hồng hộc đi đến bên cạnh phó Vân Tiêu, khi đối mặt với hắn thì cô sững người.
Không hề giống với cảnh gậy gộc hay máu me mà cô đã tưởng tượng trong đầu.
Thậm chí cô còn nghĩ người nhà của người chết có thể sẽ dẫn một đám côn đồ tới thế nhưng cũng không có.
Bạch Tô nhìn cảnh tượng trước mắt mà chỉ có thể trừng mắt nhìn.
Phó Vân Tiêu chỉ đứng đó một mình, cũng không có bất kỳ thư ký nào đi cùng.
Hắn chỉ bình tĩnh nhìn chiếc van đang rời đi.
Thậm chí tất cả vẫn bình thường như mỗi lần Bạch Tô ra vào cổng, không hề có chút thay đổi gì.
“Sao em lại quay về rồi?”
Phó Vân Tiêu đột nhiên quay người lại thì bắt gặp gương mặt nghi hoặc của Bạch Tô.
Lúc này Bạch Tô vốn dĩ vẫn còn đang suy nghĩ cô nên cùng Phó Vân Tiêu đối mặt với hoạn nạn như thế nào, diễn cảnh vợ chồng tình thâm ra sao… Thì kết quả lại phát hiện Phó Vân Tiêu vẫn rất an nhàn, không hề có chuyện đầu rơi máu chảy gì ở đây.
“Tôi… tôi làm rớt đồ nên quay về lấy.”
Bạch Tô cũng không biết tại sao lại như thế này nữa, những lời đại loại như “Tôi lo cho anh” đột nhiên Bạch Tô lại không thể nói thành lời được.
Phó Vân Tiêu không khỏi nhíu mày, hắn chậm rãi đi tới bên cạnh Bạch Tô: “Em lo cho tôi à?”
Lâm Đạt đang đứng phía sau Bạch Tô, nhìn khuôn mặt ủ rũ của cô ấy Phó Vân Tiêu cũng có thể đoán ra chắc chắn là Bạch Tô đã biét chuyện nên mới vội vàng chạy tới.
Vì thế,,, chắc chắn là Bạch Tô lo lắng cho hắn.”
“Xem ra chỉ là sợ bóng sợ gió thôi.”
Bạch Tô thấy tình hình hiện tại như thế thì nói với Phó Vân Tiêu một câu.
“Xem ra tôi chỉ lo bóng lo gió rồi.”
“Không phải lo bóng lo gió đâu.
Suýt nữa là em đã không gặp được tôi nữa rồi.”
Phó Vân Tiêu đột nhiên nghiêm túc nói.
Vốn dĩ Bạch Tô đã thả lỏng được một chút thì bây giờ lại bắt