Sau khi Bạch Tô không còn nghe thấy giọng nói của dì Lưu nữa thì đầu óc cô trống rỗng.
Rất lâu sau, cô đột nhiên cầm điện thoại lên sau đó điên cuồng gọi lại cho dì Lưu.
Cô muốn hỏi cho rõ tất cả có phải sự thật không.
Nhưng mà sau khi gọi điện thoại qua lại không có người nghe máy.
Đúng lúc này cô đột nhiên bị đèn xe pha ô tô rọi thẳng vào mắt.
Cô vô thức đưa tay lên che mắt sau đó quay đầu lại.
Bạch Tô nhìn thấy một chiếc xe van đã bị che mất biển số đang lao nhanh về phía Bạch Tô.
Cách Bạch Tô càng lúc càng gần.
Bạch Tô muốn né tránh nhưng cô lại phát hiện ra mình không thể cử động được.
Chân cô giống như đã bị đổ chì.
Qua cửa kính xe, Bạch Tô có thể nhìn rõ người đang cầm tay lái chính là dì Lưu.
Vẻ mặt của bà ta vô cùng dữ tợn trông như một ác ma.
Lái thẳng xe vào Bạch Tô.
Bạch Tô đã không còn cơ hội tránh né.
Bạch Tô tuyệt vọng nhắm mắt, chuẩn bị tinh thần.
Lúc này, đột nhiên có một chiếc xe Maybach từ bên cạnh lao ra, dường như không chút do dự mà lao thẳng về phía xe chiếc xe van kia.
Lúc chiếc xe van chuẩn bị đâm vào Bạch Tô thì đột nhiên có ánh lửa tóe ra.
Chiếc Maybach mạnh mẽ đâm vào chiếc xe van.
Bạch Tô ngây ngốc.
Cô ngơ ngác đứng yên tại chỗ, kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt.
Bởi vì Phó Vân Tiêu đã tính toán chuẩn xác nên khi hai chiếc xe va chạm chỉ bị lệch khỏi quỹ đạo chứ cũng không xảy ra sự cố lớn.
Phó Vân Tiêu xuống xe, vội vàng đi về phía Bạch Tô.
Hắn nhíu chặt mày.
“Tại sao không tránh?”
Bởi vì Phó Vân Tiêu nói rất vội vàng nên khiến người khác cảm thấy giống như hắn quát lên vậy.
Khi Bạch Tô nhìn thấy người trước mặt mình là Phó Vân Tiêu thì lúc này cô mới định thần lại.
Cô kinh ngạc nhìn Phó Vân Tiêu, miệng hơi mở ra giống như có gì đó mắc kẹt trong cổ họng vậy.
Những lời muốn nói không thể nói ra được.
Nghĩ tới chân tướng mọi việc vừa mới biết được từ chỗ dì Lưu, cô thật sự không biết phải đối mặt với Phó Vân Tiêu như thế nào.
Cô chỉ có thể trân trân nhìn Phó Vân Tiêu, cũng không biết bao lâu sau cô mới ngây ngốc nói một câu: “Phó Vân Tiêu, chúng ta không thể ở bên nhau nữa rồi, chúng ta…”
“Được rồi, không cần nói nữa.” Bạch Tô chưa nói xong nhưng Phó Vân Tiêu đã lên tiếng ngắt lời.
Hắn nhẹ nhàng đặt tay lên vai Bạch Tô, giọng nói bình thản mà ấm áp: “Những chuyện còn lại để tôi xử lý.”
Nói xong hắn liền xoay người đi về phía chiếc xe van.
Trong xe, cú va chạm khi nãy cũng không khiến dì Lưu bị thương nặng.
Bà ta mở cửa xe, sau khi nhìn rõ người đó là Phó Vân Tiêu thì ba ta đi thẳng tới trước mặt hắn sau đó hét lên: “Cậu đừng cản tôi, nếu nhưng không phải người phụ nữ này được sinh ra thì mẹ cậu sẽ không chết.”
“Tôi muốn báo thù!” Dì Lưu hét lên.
Phó Vân Tiêu không thèm để tâm đến lới nói của dì Lưu, hắn chỉ lẳng lặng nhìn bà ta sau đó nói: “Những việc gì làm đã đủ nhiều rồi, đừng có tiếp tục sai lại càng thêm sai nữa.”
Dì Lưu đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt già nua khó tin nhìn về phía Phó Vân Tiêu: Cậu đang nói cái gì thế! Lẽ nào cậu đã quên nếu như không phải con đàn bà đê tiện Bạch Tuyết kia vác bụng bầu tới tìm phu nhân Thời Sơ thì phu nhân Thời Sơ sẽ không chết!”
…
Bạch Tô nhìn cảnh tượng Phó Vân Tiêu và dì Lưu tranh cãi ở phía xa xa, rõ ràng là cô đứng rất gần mà không hiểu tại sao lại không nghe thấy giọng nói của bọn họ.
Thậm chí cô có cảm giác không khí xung quanh trở nên loãng chuệch, hô hấp vô cùng khó khăn.
Bỗng dưng cô đột nhiên xoay người sau đó nhanh chóng bỏ chạy.
Cô vội vàng chạy về một hướng.
Cô cũng không biết mình sẽ ở đâu khi chạy hết con đường này, và con đường này sẽ còn dẫn đến đâu.
Chạy qua con đường này cũng không biết đã phải chạy qua bao nhiêu con đường khác.
Mãi